Ở nơi sâu nhất của âm phủ, nơi tận cùng khi xuyên qua mười tám tầng địa ngục, một đôi mắt đỏ ngầu cũng chậm rãi mở ra như thể một sự tồn tại đáng sợ đã ngủ đông rất nhiều năm cũng bị khí tức này đánh thức.
Dưới mặt đất Đế Khư ở ngoài lãnh thổ cũng vang lên tiếng ầm ầm như có vật gì đó sắp phá đất chui lên.
Thoáng chốc dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục, tất cả động vật thú dữ trong núi đều ngừng việc truy bắt, ngay cả chim cũng rơi xuống cành cây, run lẩy bẩy.
Cả địa cầu đều cảm nhận được như có lời triệu hồi nào đó, rất nhiều sự tồn tại xa xưa, khủng khiếp đều thức tỉnh.
Trời đất đang rung chuyển, bầu trời âm phủ cũng đang nứt ra và sụp đổ.
Lúc này Dạ Ma Thiên đã hoảng sợ mặt mày không còn chút máu, gã đã từng sử dụng trận pháp này rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này thu hút một sự tồn tại đáng sợ chưa biết là gì.
Thậm chí gã có linh tính sự tồn tại trong cổ quan tài đá này nhìn gã một cái thôi cũng sẽ khiến gã biến thành tro bụi.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đang im lặng không động đậy, rốt cuộc sự tồn tại trong quan tài đá này có liên quan thế nào với Minh Hà?
Nhưng có thể chắc chắn sự tồn tại đáng sợ trong quan tài đá đã chết, nói cách khác lúc này ông ta cũng chỉ cỏ thần hồn thôi, nhưng dù cùng là cơ thể của thần hồn, sự tồn tại trong quan tài đá cũng có thể hủy diệt mọi thứ trong thế gian ngay lập tức.
Ngay lúc này, quả cầu cực lớn trồi lên trước đó ở Côn Luân xuyên thẳng qua lối vào âm phủ, lao thẳng đến sông máu Huyết Dục.
Tiêu Chính Văn còn chưa hoàn hồn, vầng sáng màu bạc đó đã đến cạnh Tiêu Chính Văn.
Ngay sau đó sức mạnh khủng khiếp bùng phát trong người Tiêu Chính Văn.
Khí tức cả người Tiêu Chính Văn cũng tăng lên đến độ cao chưa từng có trước đó.
Rầm!
Tiêu Chính Văn tung một cú đấm, sức mạnh đủ để hủy diệt mọi thứ lập tức xuyên qua hành lang thời không dài đỡ lấy sự tấn công của khí tức đáng sợ đó.
“Ầm!”
Âm thanh cực lớn xuyên qua cả vũ trụ, sự tồn tại đáng sợ trong quan tài đá dường như cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi quay về trong quan tài đá.
Quan tài đá biến mất, mọi ảo ảnh trước mắt Tiêu Chính Văn cũng không còn tăm hơi.
Lúc này cả người Dạ Ma Thiên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy ngồi bệt xuống đất.
Ông ta đã sợ đến mức hốt hoảng, mọi chuyện xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác mà là thật.
Rốt cuộc người kia là ai?
Điều khiến Dạ Ma Thiên cảm thấy lạnh sống lưng nhất là sự tồn tại đó lại luôn ẩn mình trong trận pháp của mình, nghe có vẻ đáng sợ.
Ngay khi Dạ Ma Thiên ngã xuống, Trần Phong vội bước đến đỡ gã.
Lăng Phùng bên cạnh cũng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kiêng dè hơn.