Điều này cũng chứng tỏ Nữ Đế đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Chỉ cần họ kiên trì đến lúc đó, ý niệm còn sót lại của Nữ Đế sẽ biến mất trong thế gian này mãi mãi.
Lúc này Nữ Đế lạnh như băng nhìn Fulin và Hắc Bào, bản thân bà ta sao lại không biết giới hạn của mình sắp đến chứ.
Nhưng bà ta cũng là vì hàng triệu người dân Hoa Quốc mới có tia ý niệm còn sót lại này ở lại thế gian.
“Chắc là bà rất không cam lòng nhỉ? Mấy ngàn năm thoi thóp ở thế gian, hôm nay lại xuất hiện vì chúng tôi, nhưng thật đáng tiếc, thời gian quá lâu, ý niệm của bà đã bị tiêu hao quá nhiều, không thể giết được bọn tôi”.
“Nhưng bọn tôi cũng phải công nhận bà rất mạnh, ít nhất sau trận chiến ngày hôm nay, bọn tôi cũng phải tịnh dưỡng một thời gian rất lâu”.
“Nhưng thế thì làm sao? Thời gian sẽ đứng về phía bọn tôi thôi”.
Fulin càng nói càng cảm thấy đắc ý, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người Nữ Đế dần mờ nhạt đi đó, nở nụ cười vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
“Tôi từng thề rằng phải bảo vệ Hoa Quốc, non sông này nhất định phải được phục hưng”.
Sau khi giọng nói Nữ Đế vang lên thì xuất hiện những bông tuyết thơ mộng rơi xuống.
Vô số hào quang phát ra từ bóng người Nữ Đế, trên bầu trời nở rộ từng áng mây đẹp tuyệt trần.
Hào quang rực rỡ lấp đầy cả bầu trời, Nữ Đế hoàn toàn biết mất giữa không trung.
Ở một bên khác, Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
“Ảo cảnh?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Lúc này tính ra thì đáng lẽ họ đã phải chạy đến thành phố Thái Sơn từ mấy tiếng trước rồi, nhưng lại đi rất lâu trên đoạn đường chỉ có mấy mươi kilomet.
“Phá!”
Tiêu Chính Văn chỉ vào một điểm, cảnh tượng xung quanh bỗng lay chuyển, sau đó như phá vỡ từng tầng sóng bước, hai người lại quay về hiện thực lần nữa.
“Không ổn! Hình như tôi có cảm giác khá quen”, Võ Anh Hào ngẩng phắt lên nhìn bầu trời, đập vào mắt là hào quang vô cùng rực rỡ.
“Là Nữ Đế”, Tiêu Chính Văn nhìn lên bầu trời nói.