Loại người này, Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không cho hắn thêm cơ hội tiếp tục sống!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn có thể hiểu được tâm trạng của Độ Thiên Chân Nhân!
“Cậu ta… đang ở đâu?”
Vành mắt Độ Thiên Chân Nhân lập tức ngân ngấn nước.
Ban nãy cụ ta còn chửi rủa muốn xé xác Đông Phương Viêm ra làm tám mảnh, thế nhưng khi thật sự hay tin hắn đã chết, trong lòng Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cảm thấy đau đớn!
Cảm giác khó chịu cứ như bị người ta dùng dao cứa vào tim, thậm chí ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên nghẹn ngào.
“Trong phòng khách trên tầng, ông lên đó nhìn hắn lần cuối đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan bước ra khỏi cửa.
Lúc Tiêu Chính Văn tiến vào trong sân, sau lưng anh truyền đến tiếng hét thảm thiết của Độ Thiên Chân Nhân.
“Haizz!”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, sải bước tiến về phía thị trấn.
Mãi một lúc lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân mới bước ra khỏi trang viên với đôi mắt đỏ hoe, nặng nề bước đi về phía thị trấn.
Lúc Độ Thiên Chân Nhân vừa bước tới ngã tư đường, phía trước lập tức loé lên hai luồng sáng của đèn xe.
Tiêu Chính Văn bấm còi hai lần, mở cửa xe cho Độ Thiên Chân Nhân.
“Ông lão, tôi có thể hiểu cho tâm trạng của ông, đau đớn vì mất đi người học trò mình yêu quý, bất luận là lí do gì, ai cũng sẽ cảm thấy bi thương! Nếu không sẽ chỉ là kẻ máu lạnh vô tình! Mà Tiêu Chính Văn tôi sẽ không bao giờ làm bạn với những kẻ vô tình!”
Câu nói này của Tiêu Chính Văn lọt vào trong tai Độ Thiên Chân Nhân, khiến Độ Thiên Chân Nhân bật khóc nức nở thêm lần nữa.
Xe chậm rãi rời đi, Khương Vy Nhan nhìn Độ Thiên Chân Nhân lúc này đang gào khóc đau thương, nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Trở về biệt thự nhà họ Tiêu, Độ Thiên Chân Nhân vào phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân cứ như già thêm cả chục tuổi!
“Chồng à, ông cụ ông ấy…”
“Độ Thiên Chân Nhân không có con nên dù ngày thường ông ta đối xử nghiêm khắc với đệ tử nhưng mỗi một đệ tử đều giống như con ruột của ông ta! Bất luận Đông Phương Viêm có bao nhiêu sai lầm thì Độ Thiên Chân Nhân vẫn hết mực yêu thương!”