Mặc dù mấy trưởng lão bọn họ không muốn để Tiêu Chính Văn giết chết Đông Phương Ngạo Vũ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không thể hiện ra, bọn họ nhất định ủng hộ nhà họ Đông Phương, nhất định đứng về phía Đông Phương Ngạo Vũ.
Phần nhiều thì bọn họ vẫn suy xét cho đại cục, mấy chuyện mà những gia tộc lớn của Âu Lục làm, trưởng lão võ tông và tông miếu cũng đều nhận được tin tình báo.
Học viện võ thuật đó nhất định là đang nhắm vào việc Quốc Vận của Hoa Quốc trỗi dậy, tới lúc đó Hoa Quốc cũng sẽ có vài người mới.
Ý của Đại trưởng lão đương nhiên là cử hai người Đông Phương Ngạo Vũ và Tiêu Chính Văn ra tiền tuyến.
Một mặt thăm dò ý đồ thật sự của các gia tộc lớn, một mặt phòng ngừa học viện võ thuật liên kết thành một khối bền chặt!
Thế nhưng, sự xuất hiện của Trình Chí Long khiến cho mấy người Đại trưởng lão cảm thấy hơi bất an, Đông Phương Ngạo Vũ có lẽ cũng không hề đơn giản như những gì bọn họ tưởng tượng!
“Ha ha! Không thể nói như vậy được đâu, chim khôn sẽ biết lựa chọn nơi phù hợp để dừng chân, người tài sẽ biết lựa chọn cấp trên anh minh để cùng làm việc!”
Trình Chí Long cười nói, trên mặt không có bất cứ vẻ ngượng nghịu nào, ngược lại còn ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.
Vừa nghe những lời này, mấy người Đại trưởng lão không khỏi hít sâu một hơi.
Trình Chí Long là ai cơ chứ?
Là môn sinh mà hai tông chủ của Võ Thần Tông đắc ý nhất, hơn nữa bàn về lai lịch thì còn có tư cách hơn cả Võ Thí Thiên!
Dù thực lực không bì được với Võ Thí Thiên, thế nhưng cũng có tầm ảnh hưởng nhất định bên trong võ tông.
Một người giống như vậy lại tình nguyện về dưới trướng của một cậu thanh niên, cam tâm tình nguyện làm tay sai cho hắn?
“Ông cụ, chỉ là không biết Võ Thí Thiên mà biết người ông ta phải gọi một tiếng sư thúc như ông lại làm chó săn của Đông Phương Ngạo Vũ thì ông ta sẽ xử trí như thế nào đây?”
Tần Vũ lạnh lùng nói một câu châm biếm.
Thông qua đoạn đối thoại giữa mấy người Đại trưởng lão và Trình Chí Long, Tần Vũ đã đoán ra thân phận của người này rồi.
Đại trưởng lão liếc nhìn Tần Vũ, sau đó lên tiếng xoa dịu bầu không khí: “Ông Trình, không lẽ ông có bí mật gì khó nói ra? Có phải là Hoa Sơn…”
“Không, hoàn toàn không phải! Tôi xuất phát từ sự tự nguyện!”
Trình Chí Long cao ngạo lên tiếng.
“Mấy người chỉ biết một mặt chứ không biết mặt còn lại, Đông Phương Ngạo Vũ không chỉ có Hoa Sơn đứng phía sau mà bản lĩnh của cậu ấy cũng vượt xa so với tưởng tượng của mấy người!”
“Tôi tin rằng mấy người cũng chỉ nghe tin mấy người Đỗ Thiên Lượng bị giết nhưng lại không biết mấy người đó bị giết thế nào đúng không? Hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt! Vậy nên lần này tôi tới đây chỉ hy vọng võ tông của Hoa Quốc và cả Hắc Băng Đài đừng nhúng tay vào chuyện này!”
“Có những người không thể đắc tội, nếu không khi mọi người đứng ở phía đối lập sẽ không có lợi cho các vị đâu!”
Từ đầu tới cuối, Trình Chí Long đều tỏ ra bình tĩnh đối diện với trưởng lão võ tông và cả trưởng lão tông miếu, không mảy may sợ hãi, ngược lại còn vô cùng thản nhiên.
Dù những lời mà cụ ta vừa mới nói ban nãy sặc mùi uy hiếp thì cũng chẳng sợ.