“Haizzz, Triệu Kế Hồng, ông đúng là khiến tôi thất vọng quá, với tài năng của ông sao có thể ngồi ở chức vị chưởng giáo Tung Sơn chứ? Giao Tung Sơn cho người như ông là sai lầm lớn nhất của quản lý cấp cao Tung Sơn”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Nghe anh nói thế, Triệu Kế Hồng nhíu mày, mới vừa đắc ý được một chút, lúc này cũng có linh cảm không lành.
“Cậu có ý gì?”
“Không có gì, không lâu nữa ông sẽ biết thôi, hơn nữa đừng quên những lời tôi nói trước đó, ông chắc chắn sẽ quỳ xuống mời tôi ra ngoài, nếu không tôi sẵn sàng chết ở đây”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, thật sự sử dụng gió và sấm chớp trong trận pháp bí mật bắt đầu ngưng luyện thể xác.
Tiếp sau đó, cho dù Triệu Kế Hồng có hỏi thế nào, Tiêu Chính Văn cũng không mở miệng đáp lại, xem Triệu Kế Hồng như không khí.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu ngoan ngoãn đợi chết ở đây đi”.
Thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình, Triệu Kế Hồng tức giận phất tay áo xoay người rời đi.
Nhưng sáng hôm sau, Triệu Kế Hồng vừa muốn đến sau núi xem tình hình của Tiêu Chính Văn thì cả Tung Sơn bỗng rung lắc dữ dội.
Phải biết Tung Sơn có trận pháp bảo vệ núi, động đất bình thường không thể xuất hiện trong vài trăm cây số của Tung Sơn.
Triệu Kế Hồng ngẩng phắt lên nhìn về phía chân trời, từng tia chớp màu tím đánh ngang qua bầu trời, trên đó là mây đen, khí tức bức người.
Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bao phủ lấy bầu trời Tung Sơn, mây đen dày đặc không nhìn thấy gì, Triệu Kế Hồng thấp thoáng nhìn thấy một ông lão mặc áo làm bằng vải bố kiêu ngạo đứng trên đám mây đó.
Cây gậy trong tay ông lão chứa một luồng khí tức cổ xưa nhưng lại rất uy nghiêm.
Phía sau cụ ta là rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng.
Triệu Kế Hồng vừa nhìn đã nhận ra ông lão đó, chính là cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Nhân Vương cấp một quay về của Mỹ Lục – Saga.
Không để Triệu Kế Hồng lên tiếng, ông lão đã nghiêm nghị bước ra kiêu ngạo đứng trên trời cao, lạnh lùng hỏi: “Là Tung Sơn của các người giữ Tiêu Chính Văn lại à?”
Saga tức giận nói, giọng nói của cụ ta vang vọng khắp bầu trời, cả Hoa Quốc gần như đều chú ý đến động tĩnh phía Tung Sơn.
Không ít các gia tộc quay về từ ngoài lãnh thổ đều nhìn về hướng Tung Sơn, càng để ý đến khí tức đáng sợ đang ở đó.