Trác Khang trợn tròn mắt, khỏi được ư? Ông ta nhảy dựng lên: “Cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi ư?”
Từ Quý Phi lạnh lùng liếc đồ đệ của mình một cái, Trác Khang biết ý nên ngồi xuống ngay. Dù đã nhiều tuổi, nhưng khi đứng trước mặt Từ Quý Phi, Trác Khang vẫn chỉ như một đứa trẻ hấp tấp vội vàng.
Ngô Bình cười nói: “Có phải bệnh trọng gì đâu mà không chữa được?”
Trác Khang mừng rỡ: “Cảm ơn cậu nhiều!”
Từ Quý Phi cũng thấy vui, có người luyện võ nào mà không bị thương chứ? Giờ họ đã kết thân được với một thần y như Ngô Bình thì sau này không lo về chuyện sức khoẻ nữa rồi.
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi châm cứu cho Trác Khang tại chỗ luôn. Trong lúc châm cứu, anh truyền chân khí vào kim để đả thông các kinh mạch bị tắc nghẽn của Trác Khang, chỉ cần làm được điều này thì ông ta sẽ không còn đau nữa.
Một lát sau, Trác Khang đã thấy vai phải mình rất đau, nhưng cảm giác đau này rất dễ chịu, ông ta không nhịn được mà sáng mắt lên nói: “Tôi có cảm giác mình sắp khỏi rồi”.
Người luyện võ rất hiểu về cơ thể của mình, vừa cảm nhận được cơn đau ấy, Trác Khang đã biết là vai mình sắp khỏi rồi.
Lãnh Như Yên tò mò đứng một bên xem Ngô Bình châm cứu, trông anh thực hiện các động tác ấy chẳng mất sức tẹo nào, nhưng không lâu sau, trán Ngô Bình đã mướt mồ hôi.
Cô ấy lấy khăn tay ra lau cho anh, Ngô Bình gật đầu thay lời cảm ơn.
Mười mấy phút sau, anh rút hết kim châm cứu ra, sau đó mát xa cho Trác Khang. Ngô Bình đã đả thông hết kinh mạch cấp hai ở cả hai cánh tay nên sau khi vận chuyển Huyền Hoàng Chân Khí, đôi tay anh đã nóng như bàn ủi.
Tuy nóng là thế, nhưng Trác Khang thấy rất dễ chịu. Ngô Bình mới mát xa được mấy phút, ông ta đã thoải mái hầm hừ nói: “Dễ chịu quá, cậu Ngô, chưa bao giờ tôi thấy bên vai này của mình thoải mái đến thế”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy chứng tỏ là đả thông được kinh mạch rồi”.
Ngô Bình tiếp tục mát xa cho Trác Khang thêm nửa tiếng nữa, người anh đã mướt mồ hôi. Xong việc, anh ngồi xuống nghỉ ngơi, không ai dám làm phiền.
Trác Khang cử động vai rồi mừng rỡ nói nhỏ với Từ Quý Phi: “Sư phụ, khỏi thật đấy ạ!”
Từ Quý Phi cười nói: “Đến tôi cũng không chữa khỏi được ám thương của Chu Sa Chưởng, cậu Ngô này đúng là thần y”.
Sau khi điều chỉnh lại cơ thể mất vài phút, Ngô Bình mở mắt ra nói: “Tôi sẽ kê một toa thuốc cho ông, trong uống ngoài bôi, khoảng nửa tháng là ông sẽ khỏi hoàn toàn”.
Trác Khang vội nói: “Phiền cậu rồi”, bây giờ ông ta đang thấy rất cảm kính và bái phục Ngô Bình.
Lúc này, Đinh Sâm đã tắm rửa thay đồ rồi đi ra. Vừa nhìn thấy gã, Trác Khang đã lạnh mặt nói: “Biến đi cho khuất mắt tao”.
Đinh Sâm cúi đầu xuống rồi đi tới gần bố mình, mà không dám nhìn ông ta.
“Quỳ xuống xin cậu Ngô tha tội đi!”, Trác Khang lạnh giọng nói.
Đinh Sâm không dám trái lời, nhanh chóng đi tới quỳ trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình thấy thế thì hờ hững nói: “Chuyện qua rồi, cậu không cần làm vậy đâu”.
Trác Khang cười nói: “Thằng này đang ngứa đòn, cậu Ngô cứ cho nó một trận”.
Sau đó, ông ta gọi với ra ngoài: “Lôi con nhãi kia vào đây”.
Tô Văn lập tức bị người ta lôi vào, mắt ả đẫm lệ, trông rất thảm thương. Vừa thấy Đinh Sâm, ả đã ôm chầm lấy tay gã: “Anh Sâm, em sai rồi, là Lư Tuấn Phi lợi dụng em”.
Đinh Sâm không chút cảm xúc nhìn Tô Văn rồi gằn từng chữ: “Biến, càng xa càng tốt!”
Tô Văn che mặt rồi khóc lóc chạy đi.
Trác Khang hừ một tiếng: “Ngu xuẩn! Bị lợi dụng mà cũng không biết, bình thường bố dạy mày thế nào hả?”
Đinh Sâm cúi gằm mặt: “Bố, con sai rồi. Con cũng không ngờ cậu Ngô là cao nhân”.
Trác Khang xua tay: “Lui xuống đi, thấy mày là bố phát bực rồi”.
Đinh Sâm khom người rồi chuồn thẳng.
Gã vừa đi thì Từ Quý Phi nói: “Anh nghiêm con con trẻ thế là chúng nó ghét mình đấy”.
“Ghét ạ?”, Trác Khang bình tĩnh nói: “Không sao, rồi nó sẽ hiểu thôi ạ”.
Đồ ăn thức uống được mang lên, Trác Khang lập tức kính Ngô Bình ba ly.