Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình càng đi càng nhanh, có người nhanh chân tới bẩm báo Thái tử: “Điện hạ, tên Ngô Bình đó sắp vào trong điện rồi, xin điện hạ tạm thời hãy lánh mặt”.

Thái tử giận dữ: “Đám vô dụng, các người có bao nhiêu cao thủ mà không ngăn nổi một mình hắn hay sao?”

Một thị vệ tỏ ra khổ sở: “Thái tử, thực lực của kẻ này quá kinh khủng, e là đã đến cấp bậc Đạo Quân rồi, chúng nô tài không ngăn nổi!”

Sắc mặt của Thái tử vô cùng khó coi, cuối cùng hắn ta cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Ta là Thái tử, chẳng lẽ lại sợ hắn? Dẫn hắn lên điện!”

“Đùng uỳnh!”

Không đợi ai truyền gọi, Ngô Bình giơ chân bước vào đại điện khiến phần đỉnh đổ sụp. Cơ thể cao lớn của anh lập tức thu nhỏ lại, xuất hiện trước mặt Thái tử và các quan viên.

Ngô Bình đảo mắt nhìn đám người này: “Ai là Thái tử?”

Thái tử nén lửa giận: “Chính là ta!”

Ngô Bình nhìn Thái tử, tuy còn trẻ tuổi, tướng mạo cũng tuấn tú, nhưng trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ, hiển nhiên hắn ta vô cùng phẫn nộ khi thấy anh xông vào.

Ngô Bình hỏi: “Thái tử, tôi phạm phải tội gì khiến anh đòi miễn chức vụ của tôi, còn sai người tới bắt tôi?”

Thái tử trầm giọng đáp: “Bổn Thái tử làm việc, chẳng lẽ còn phải giải thích với kẻ làm thần như các người sao?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên phải giải thích chứ, không giải thích thì vô lý quá, chẳng khác nào hôn quân. Hoàng đế bệ hạ yêu cầu Thái tử giám quốc, không phải để anh hồ nháo. Nếu anh hồ nháo, những đại thần như chúng tôi có nghĩa vụ phải nắn chỉnh Thái tử”.

Thái tử tức đến hộc máu, nổi giận đùng đùng mà thét lên: “Sao cơ? Nắn chỉnh bổn Thái tử? Nghĩ mình là ai hả!”

Giọng nói của Ngô Bình còn to hơn hắn ta: “Thái tử kêu cái gì?”

Đồng thời, anh giải phóng sức mạnh, Thái tử và những kẻ khác không chịu nổi, đồng loạt gục xuống sàn như chó chết.

Ngô Bình cúi xuống nhìn Thái tử: “Thái tử, không sao chứ? Sao lại gục xuống vậy?”

Thái tử cảm thấy vô cùng nhục nhã, gằn giọng quát: “Ngô Bình, bổn Thái tử nhất định sẽ không tha cho anh!”

Ngô Bình xách hắn ta lên như xách gà, sau đó lấy ra Minh Vương Đỉnh: “Thái tử, đây là Minh Vương Đỉnh, có thể luyện vật sống thành đan dược. Thái tử là trữ quân của Long Quốc, đan dược luyện ra được chắc sẽ không tầm thường đâu”.

Nói rồi anh định ném Thái tử vào trong, đám đại thần sợ đến tiểu ra quần, có người thét lên: “Ngô Bình, mau dừng tay!”

Ngô Bình liếc sang mới thấy người ngăn cản mình là một đại thần lớn tuổi, ông ta vội vàng quỳ xuống trước mặt anh: “Ngô đại nhân, cách làm trước kia của Thái tử quả thực nhiều sai sót, chúng ta hãy từ từ khuyên nhủ Thái tử, để hắn làm việc đúng đắn, được không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được, vậy các người khuyên đi. Nếu không khuyên nổi, tôi sẽ luyện Thái tử thành đan dược. Dù sao thì nếu hắn ta là một hôn quân, để hắn ta sống chẳng khác gì tai họa”.

Thái tử sợ đến mức hồn bay phách tán từ bao giờ, lúc này mới phản ứng lại, giọng nói run rẩy: “Ngô Bình, anh dám mưu hại bổn Thái tử…”


Ngô Bình nhìn chằm chằm vào Thái tử, lạnh lùng hỏi: “Mưu hại anh? Tôi muốn giết anh cũng có thể giết ngay lập tức, đơn giản như giết một con chuột, có hiểu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK