Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Trùng hợp thật, tôi là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, tôi ở Trung Châu. Hàng xóm cũng có một đệ tử tinh anh, vậy tôi nên đến thăm hỏi mới đúng”.

Đối phương bất ngờ: “Cậu cũng là đệ tử tinh anh sao?”

Ngô Bình đưa huy hiệu đệ tử tinh anh của mình ra, nói: “Mặc dù chưa chắc anh đã nhận ra nhưng vẫn cứ cho anh xem thử. Đi thông báo đi, nói là có đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, Ngô Bình, đến thăm”.

Người đàn ông mắt trắng bỗng giật mình: “Gì kia? Cậu là đệ tử tinh anh sao?”

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi nói rồi, anh không nhận ra tấm huy hiệu này mà, về báo lại với người của nhà họ Miêu đi”.

Ngô Bình khí chất hơn người, người đàn ông mắt trắng không dám chậm trễ, vội vã chắp tay, nói: “Thì ra là cậu Ngô, lúc nãy đã đắc tội rồi. Mời cậu đi theo tôi”.

Anh ta mời Ngô Bình đến một biệt thự ở thành đông, dẫn cậu đến phòng khách, cho người pha trà rót nước rồi mới nói: “Xin cậu đợi một lát, tôi đi mời ông chủ là đại thiếu gia”.

Lúc này, trên một lầu nhỏ trong sơn trang có một thanh niên đang ôm hai cô gái xinh đẹp hai bên, cười đùa vui vẻ. Bỗng dưng một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hốt hoảng, nói: “Chân Cốc, có một người tự xưng là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông đến xin gặp”.

Thanh niên vốn thấy rất khó chịu khi người đàn ông trung niên xông vào nhưng khi nghe ông ta nói như vậy thì anh ta liền đẩy hai cô gái ở trong lòng ra, chau mày, nói: “Đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông? Đến làm gì?”

Người đàn ông trung niên: “Không rõ. Miêu Bình chặn đường người ta trên không, mới nói chuyện mấy câu thì người ta đã đòi đến thăm nhà họ Miêu chúng ta”.

Thanh niên đó “ừ” một tiếng rồi nói: “Biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay”.

Ngô Bình uống ngụm trà thì nghe có tiếng cười lớn từ vọng lên bên cạnh: “Không biết sư huynh của Liên Sơn Tông đến thăm, Miêu Chân Cốc không kịp tiếp đón từ xa”.

Ngô Bình đứng dậy, nhìn thấy một thanh niên da ngăm đen, cao tầm một mét tám lăm, mặt chữ điền, mày rậm, bước đến. Anh ta không điển trai nhưng đi đứng lại rất khí khái.

Cậu mỉm cười, chắp tay, nói: “Anh Miêu, ngưỡng mộ đã lâu. Vừa hay tôi có việc cần đến Sương Thành giải quyết nên tiện đường ghé thăm luôn”.

Mấy ngày này có rất nhiều người đến thăm Sương Thành, nhưng không phải ai cũng có thể gặp được Miêu Chân Cốc. Có điều thân phận của Ngô Bình lại khác, cậu và Miêu Chân Cốc đều là đệ tử tinh anh, thân phận của hai người ngang nhau, vì vậy Miêu Bình đã mời cậu về sơn trang mà không thông báo trước.

Miêu Chân Cốc cười, nói: “Anh Ngô đến nhà họ Miêu tôi chơi khiến tiểu đệ đây vinh hạnh vô cùng”.

Ngô Bình nói mấy câu khách sáo rồi nói: “Không biết anh Miêu gia nhập tiên môn nào?”

Miêu Chân Cốc: “ Ngũ Hình Tông”.

Tiên giới có vô số tông môn, thật ra Ngô Bình chưa từng nghe nói đến Ngũ Hình Tông nên hỏi: “Không biết ở tiên giới nào?”

Miêu Chân Cốc: “Thái Ất tiên giới”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tông môn của chúng ta không cùng chỗ”.

Miêu Chân Cốc cười, nói: “Nhưng tiểu đệ lại biết Liên Sơn Tông, còn biết Liên Sơn Tông vừa mới có một đệ tử tinh anh”.

Ngô Bình không cảm thấy bất ngờ về chuyện này, dù gì thì đối với tông môn hạng nhất mà nói, có thêm một đệ tử tinh anh là một chuyện rất trọng đại. Nếu Miêu Chân Cốc thật sự là đệ tử tinh anh thì sẽ rất dễ dàng biết được những tin tức này.

Ngô Bình: “Thật hổ thẹn, tôi mới vừa trở thành đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông thôi, hơn nữa vẫn chưa về tông môn”.

Miêu Chân Cốc cười, nói: “Tiên giới làm gì được tiêu dao tự tại như nơi này, anh Ngô cứ ở đây sống vui vẻ một thời gian rồi đi cũng chưa muộn”.

Trước đây hai người họ không qua lại nên cứ nói mấy chuyện vớ vẩn với nhau, không ai muốn cho đối phương biết quá nhiều về mình.

Ngô Bình thấy nói chuyện cũng kha khá rồi thì nói: “Anh Miêu, tôi đến Sương Thành là để tìm một người bạn”.

Miêu Chân Cốc: “Ồ, tìm ai? Nếu như có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức”.

Ngô Bình: “Tối qua có một chiếc xe chạy vào Sương Thành, xin anh Miêu tìm người giúp tôi điều tra tung tích của chiếc xe đó”.

Miêu Chân Cốc nói: “Chuyện nhỏ, anh Ngô đưa biển số xe cho tôi, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay”.


Sau khi Miêu Chân Cốc trở thành đệ tử tinh anh, không ai có thể làm lung lay vị trí của anh ta ở Sương Thành, đến cả thị trưởng cũng phải bợ đỡ, điều tra biển số xe là chuyện không còn gì dễ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK