Thượng tông chủ Trương Ngạo Nhiên thật lòng cũng thấy hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi nên ông ấy cũng không làm thế nào khác được. Dẫu sao bây giờ, Ngạo Thế Đan Tông cũng không có gì khác trước.
“Thượng tông chủ, Ngô Bình đó mở đan lâu rồi bán đắt hàng lắm, toàn bán những đan dược sở trường của chúng ta. Đan dược cậu ta bán không chỉ có chất lượng tốt hơn mình, mà giá cũng mềm hơn. Nếu cứ để như vậy thì Ngạo Thế Đan Tông sẽ mất hết khách”.
Trương Ngạo Thiên nói: “Bổn tông chủ cũng rất chú trọng chuyện này, mọi người thấy chúng ta cần làm gì?”
“Tên này đã phản bội môn phái, nếu có cơ hội thì mình phải diệt trừ, không thì nhất định hắn sẽ đối đầu với chúng ta”.
Một trưởng lão có địa vị khá cao trầm giọng nói, những người khác cũng hùa theo.
Trương Ngạo Thiên trầm mặc một lát rồi nói: “Được, vậy hãy nghĩ ra một cách ổn thoả, làm sao xử lý hắn càng nhanh càng tốt”.
“Định giết tôi à? Các người nhắm làm được không?”, đột nhiên có một giọng nói vang lên, ba cái đầu người bay từ ngoài vào rồi lắn tới chân của Trương Ngạo Thiên.
Sau đó, Ngô Bình bước vào với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Trương Ngạo Nhiên đứng bật dậy, sau khi nhìn thấy ba cái đầu trên mặt đất, ông ta lạnh giọng nói: “Cậu to gan quá đấy! Dám tiêu diệt nhà họ Hồng”.
Lúc này, Trương phu nhân đã lao từ phía sau ra, khi nhìn thấy mấy cái đầu đó, bà ta bật khóc nức nở: “Đại ca, bố!”
Trương Ngạo Nhiên là một người cực kỳ thông minh, ông ta lập tức đoán được một là thực lực của Ngô Bình đã tăng lên rất nhiều, hai là anh có một chỗ dựa vững chắc, không thì không thể tiêu diệt nhà họ Hồng dễ dàng như thế được. Tuy nhà họ Hồng không bằng Ngạo Thế Đan Tông, nhưng không phải ai muốn diệt cả tộc cũng được.
Ngô Bình: “Nhà họ to gan dám có ý đồ xấu với gia đình tôi, vậy nên tôi phải ra tay trước để xử lý”.
Trương phu nhân chỉ vào Ngô Bình rồi mắng: “Ngạo Nhiên, mau giết nó đi để báo thù cho người nhà của tôi”.
Trương Ngạo Nhiên hít sâu một hơi, sau đó lườm vợ mình rồi nói: “Im miệng! Chưa đến lượt bà lên tiếng ở đây đâu!”.
Dứt lời, ông ta nhìn snag Ngô Bình rồi nghiêm giọng hỏi: “Thầy Ngô, giờ cậu muốn sao?”
Ngô Bình lườm ông ta: “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng chứ? Giờ Ngạo Thế Đan Tông các ông muốn gì?”
Trương Ngạo Nhiên trầm mặc một lát rồi nói: “Thầy Ngô, tốt xấu gì cậu cũng từng là một thành viên của Ngạo Thế Đan Tông, hơn nữa chúng ta cũng không có thâm thù gì. Tôi nghĩ không cần thiết đến mức không đội trời chung đúng không?”.
Ngô Bình cười mỉa: “Sao giờ ông lại nói vậy? Ban nãy ông còn đòi xử lý tôi cơ mà”.
Trương Ngạo Nhiên bình thản nói: “Trước khác, giờ khác. Trước kia, tôi đã đánh giá thấp cậu. Giờ tôi thu lại lời nói đó, sau này cậu có thể tuỳ ý luyện chế đan dược, Ngạo Thế Đan Tông tuyệt đối không can thiệp”.
Trương phu nhân vừa nghe thấy thế thì tức giận nói: “Không được! Phải giết nó để trả thù cho người nhà tôi”.
Trương Ngạo Nhiên cau mày nói: “Bà lui ra đi!”
Trương phu nhân oán hận nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tôi sẽ không tha cho cậu đâu, cậu và người nhà của cậu cứ chờ mà bồi táng đi”.
Bà ta vừa nói dứt câu thì có một luồng sát quang bay tới, nó tiến tới gần Trương phu nhân rồi chém
đầu bà ta xuống. Sau đó tia sát quang đã bay lại về tay Ngô Bình, còn thi thể của Trương phu nhân thì ngã xuống đất.