Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một long vệ lạnh lùng nói: “Trước đây cô đã từng theo dõi Long chủ?”

Cô gái giật mình: “Hắn là Long chủ sao?”

Long vệ: “Xem ra cô đã thừa nhận rồi”.

Cô gái nói: “Tôi đã theo dõi hắn, nhưng tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn xác định hắn có phát hiện ra thân phận của chúng tôi không thôi”.

Long vệ: “Cô không thừa nhận cũng không sao, cùng chúng tôi đến Thiên Long một chuyến, tiếp nhận điều tra”.

Người đàn ông trung niên thở dài: “Hoa mắt rồi, không ngờ chúng ta lại chọc đến long vệ, có điều các cậu không nên đến”.

Ông ta vừa dứt lời thì mười luồng thần niệm đáng sợ đâm mạnh về phía mười long vệ như những cây kim thép. Đấy là đòn tấn công tinh thần sở trường của ông ta, có thể biến địa tiên thành tên ngốc chỉ trong tích tắc, chưa từng thất thủ”.

Nhưng lần này ông ta đã phải thất vọng, áo giáp Long Nha của long vệ có thể phòng ngự đòn tấn công tinh thần, vì vậy đòn tấn công của ông ta không có tác dụng.

Các long vệ cảm thấy có một luồng sức mạnh đánh lên áo giáp thì biết ngay là đối phương đã ra tay, họ cười lạnh lùng một tiếng rồi lập tức tấn công.

Mười luồng sáng sắc lạnh phóng về phía hai người đó. Long vệ khổ luyện mỗi ngày, cộng thêm sự chỉ dạy từ Ngô Bình và tác dụng của thuốc biến đổi gen nên bây giờ thực lực của họ không thua gì Linh Biến Địa Tiên. Nếu cộng thêm áo giáp nữa thì thậm chí họ còn có thể chiến đấu với cả Chân Quân.

Mười long vệ tương đương với mười cao thủ cấp Chân Quân, áo giáp Long Nha lại có thể chống đỡ được rất nhiều loại tấn công nên người đàn ông trung niên không đánh liều, dưới chân ông ta đột nhiên xuất hiện một bóng đen, sau đó cơ thể ông ta thu nhỏ lại, chui vào trong bóng đen rồi biến mất tăm.

Sau đó, cô gái đó cũng nhảy vào trong, thế là hai người họ biến mất.

Long vệ rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước. Một người nói: “Không ngờ lại để họ chạy mất”.

Rất nhanh sau đó, Ngô Bình đã nhận được tin tức, anh bảo long vệ không cần phải đuổi theo mà nhanh chóng về gần nhà họ Tô để đề phòng.

Sau khi người đàn ông trung niên và cô gái bỏ chạy, họ đến một ngôi nhà cách đó hơn mấy cây số. Người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt nặng nề: “Không ngờ cậu ta lại là Long chủ, chuyện không hay rồi!”

Cô gái: “Sao ông nội lại nói thế?”

Người đàn ông trung niên thở dài, nói: “Còn nhớ câu thơ năm xưa Phục Long tiên sinh tặng ông không?”

Cô gái suy nghĩ rồi nói: “Cháu nhớ hình như câu thứ ba và câu thứ tư là gặp ma thì may, gặp rồng thì chết”.

Người đàn ông trung niên: “Cậu ta là Long chủ, vậy chẳng phải là rồng trong câu thơ đó sao? Phục Long tiên sinh nói, nếu ông muốn gặp dữ hóa lành thì nhất định phải giết con rồng này”.

Cô gái ngơ ra: “Ông nội, chưa chắc Phục Long tiên sinh bói trúng đâu?”

Người đàn ông trung niên hạ giọng nói: “Cẩn thận vẫn hơn. Người này nhất định phải chết. Nhanh chóng điều tra tung tích của cậu ta, ông phải ra tay thật nhanh”.

Cô gái đành nói: “Vâng, cháu sẽ đi điều tra ngay”.

Nhà họ Tô, Tô Phi gọi Ngô Bình đến phòng cô ấy rồi nói với vẻ mặt đầy ngượng ngùng và bối rối: “Ngô Bình, xin lỗi, mình không ngờ họ lại quá đáng như thế”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Không sao, họ chỉ muốn cậu gả cho người tốt hơn chút mà thôi, phần lớn các gia đình đều như vậy cả”.

Tô Phi “hứ” một tiếng: “Gì mà muốn tốt cho mình, nhà họ Hầu là bạn làm ăn với nhà chị dâu mình, nhờ có nhà họ Hầu mà nhà chị dâu mình mới di dời được nhiều căn hộ như vậy. Còn nữa, mẹ của Hầu Vệ Đông là dì nhỏ của chị dâu mình”.


Ngô Bình: “Thì ra là bà con”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK