Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy người đàn ông ấy, gã đầu trọc lập tức sáng mắt lên rồi cười lạnh nói với Ngô Bình: “Thằng kia, giờ mày có hối hận thì cũng muộn rồi”.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu cũng to gan đấy, dám đánh người của bang Rắn Độc”.

Ngô Bình: “Gan ông cũng chẳng bé đâu, dám chọc vào tôi”.

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Này, thực lực của bang phái chúng tôi mạnh hơn cậu tưởng đấy, tôi khuyên cậu nên biết điều, tránh rước hoạ vào thân”.

Ngô Bình: “Thế à? Ông biết tôi là ai không?”

Người đàn ông hừ một tiếng: “Dù cậu là ai thì bang chúng tôi cũng không quan tâm đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được của nó đấy, tiếc là ông quá yếu, gọi cao thủ đứng sau ông đến gặp tôi”.

Người đàn ông nổi giận: “Cậu nói Thiết Thủ Thường Xuân tôi yếu ư? Được, để tôi cho cậu xem thế nào mới là mạnh”.

Uỳnh!

Mặt đất rung chuyển, Thiết Thủ Thường Xuân lao nhanh về phía Ngô Bình như một cơn lốc, kém với đó là một khí thế bức người.

Nhiều ngày qua, Ngô Bình chăm chỉ cảm ngộ quyền ý nên đã ghi nhớ trong đầu. Lúc này, khi Thường Xuân tấn công tới và tung một chưởng ra, anh chợt động tinh thần rồi như nghĩ ra điều gì đó, vì thế giơ tay đã đỡ, chặn hết lực tấn công của Thường Xuân lại.

Thường Xuân cảm thấy phía trước mặt mình trống trơn, ngay sau đó đã mất khống chế rồi ngã khuỵ. Cùng lúc đó, Ngô Bình tung một quyền ra rồi đánh vào gáy ông ta.

Ầm!

Bụi đất bay mù mịt, Thường Xuân nằm im tại chỗ, đòn vừa rồi của Ngô Bình khiến người ông ta tê dại, không còn cảm giác gì nữa, chỉ có vẻ mặt là vô cùng hoảng sợ.

“Cậu là tông sư cảnh giới Thần!”, ông ta nói rõ từng chữ.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Gọi đại ca của ông đến đây”.

Thường Xuân trợn tròn mắt nói: “Là cậu nói đấy nhé”.

Ông ta vùng vẫy ngồi dậy, nhưng cơ thể không nghe theo nên đành nằm bò ra gọi điện thoại.

“Bang chủ! Thuộc hạ bất tài, gặp một tông sư cảnh giới Thần và đã bị đánh bại… vâng!”

Ông ta nhìn Ngô Bình rồi trầm giọng hỏi: “Cậu tên là gì?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi là Ngô Bình”.

Anh đáp sao thì Thường Xuân nói vậy trong điện thoại, chẳng mấy chốc ông ta đã biến sắc mặt rồi hỏi Ngô Bình: “Cậu là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh ư?”

Ngô Bình nhướn mày: “Đúng”.

Thường Xuân thở dài một hơi rồi nói gì đó với bang chủ trong điện thoại, sau đó lại quay sang Ngô Bình: “Cậu Ngô, dù cậu là người của Đông Phật tiên sinh thì cũng không thể coi thường bang Rắn Độc chúng tôi như vậy được”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình biết người đứng sau bang hội này không sợ mình, anh gật đầu: “Ông bảo với người kia là nếu không đến đây trong vòng mười phút nữa thì tôi sẽ đánh chết ông”.

Thường Xuân tái mặt, vội truyền đạt lại ý, người ở phía bên kia cười lạnh một tiếng, Thường Xuân nói tiếp: “Cậu Ngô, bang chủ của chúng tôi sẽ đến ngay”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK