Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta chợt nhớ ra gì đó, run rẩy nói: "Cậu là Liễu..."

Chữ "Liễu" còn chưa nói xong thì Ngô Bình lại tát ông ta, lạnh lùng nói: "Dám đánh người phụ nữ của tôi, sao ông dám làm vậy hả?"

Lão Cảnh tức tới nỗi toàn thân run rẩy, nhưng ông ta nghĩ rằng người này là Liễu Thiên Lang. Ông ta không thể chọc giận nhân vật tầm cỡ của Địa Tiên Giới này được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vân Tịch thấy Ngô Bình tới giúp thì mỉm cười, đi tới cầm tay anh, nói với lão Cảnh và một ông già khác: "Lão Liên, lão Cảnh, hai người có ân oán nhiều năm, mỗi năm xung đột đều khiến vô số người chết và bị thương. Thế này nhé, ngày mai sẽ tổ chức đấu võ đài, cao thủ hai bên sẽ ra tay. Người bên nào thắng thì sẽ phải đáp ứng yêu cầu của bên kia".

Lão Cảnh và lão Liên thấy cách này cũng được, mà lại có Ngô Bình ở đây nên họ không dám cãi Vân Tịch, liền vội đồng ý.

Cuộc xung đột này đã được giải quyết nhờ sự giúp đỡ của Ngô Bình.

Vân Tịch kéo Ngô Bình về chỗ ở của cô ấy, nói: "Sau này đừng dùng thân phận Liễu Thiên Lang nữa".

Ngô Bình cũng biết thế này dễ xảy ra rắc rối, anh gật đầu: "Ừ, em nói đúng, đây là lần cuối cùng".

Với thiên phú của anh thì cùng lắm một năm nữa có thể thành địa tiên, đến lúc đó không cần lo người nhà họ Tiêu biết chân tướng nữa.

Vân Tịch cười nói: "Lát nữa chúng ta đi gặp lão tổ nhé. Tu vi lão tổ đã hoàn toàn hồi phục, đang muốn gặp anh đấy".

Ngô Bình gật đầu: "Có lão tổ ở đây thì Vân Châu sẽ an toàn".

Hai người đang nói chuyện thì ông Chính đi vào nói: "Cậu chủ, người của doanh trại tuần thành đến, nói cần tìm cậu".

Ngô Bình liền đi ra cổng gặp, anh thấy một cấp dưới của mình. Việc sắp xếp cho hai ông cháu kia là do cấp dưới này lo liệu.

Người đó thấy Ngô Bình thì quỳ rạp xuống, nói: "Phó tướng quân, hai ông cháu kia bị giết rồi, đầu bị treo ở tòa nhà đầu ngõ!"

"Bốp!"

Bậc đá dưới chân Ngô Bình nát thành bụi, anh không nói gì mà đến thẳng căn nhà anh sắp xếp cho hai người kia.

Một đống người đứng chật cứng ở đầu ngõ, đầu một ông già và một cô gái bị dùng dây thừng buộc vào tóc, treo lủng lẳng trên tòa nhà. Máu tươi vẫn đang chảy, mặt đất có hai bãi máu.

Vân Tịch cũng đến, thấy đầu người thì khẽ thở dài, nói: "Đây là thủ đoạn trừng phạt kẻ chạy trốn của các thành trì lớn. Hai người này là anh đưa đến Vân Châu đúng không?"

Ngô Bình cúi đầu, đôi mắt anh đầy lửa giận, anh lạnh nhạt nói: "Lỗi tại anh. Nếu không phải anh nhúng tay thì cho dù họ có khổ cực vẫn có thể sống tiếp. Anh tự cho mình là thông minh, hại chết họ".

Vân Tịch: "Anh đâu có cố ý. Ở Thái Thanh tiên cảnh, các gia tộc lớn giống như hoàng tộc vậy, mọi thứ họ nói đều là lệnh tuyệt đối".

Ngô Bình mặt vô cảm: "Họ tại anh mà chết, anh phải làm gì đó".

Vân Tịch nhìn người đàn ông trước mặt mình, khẽ gật đầu: "Em đi với anh".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK