Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luyện Tử Đấu: “Vâng thưa chủ nhân”.

Thần công tử: “Tốt lắm! Tôi dạo này cũng mới biết đến danh tiếng của anh ta, anh ta cũng có chút lai lịch. Anh nói với anh ta, tôi sẽ đi gặp anh ta!”

Nói xong, ánh sáng trên lá bùa biến mất, Luyện Tử Đấu hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi đã nói rồi”.

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Kể về Thần công tử đó xem nào, anh ta có lai lịch ra sao”.

Luyện Tử Đấu là thuộc hạ làm việc bên cạnh Thần công tử, tuy địa vị không quá cao, nhưng cũng biết không ít chuyện, anh ta vội nói: “Thần công tử là hoàng tử của hoàng triều Thần Tự lưu lạc đến nhân gian. Nhưng nửa năm trước, anh ấy đã nhận tổ quy tông rồi. Có vẻ như anh ấy đến giới thế tục để hoàn thành sứ mệnh nào đó. Nhưng chuyện cơ mật thế này, tôi cũng không biết được quá nhiều, những chuyện này cũng có mấy phần phỏng đoán”.

Ngô Bình hứng thú: “Hoàng tử lưu lạc đến nhân gian? Vậy đó chẳng phải là con riêng sao?”

Luyện Tử Đấu nói: “Có thể hiểu như vậy. Cậu Ngô, cao thủ bên cạnh Thần công tử không đếm xuể, tôi khuyên anh nên rời đi đi, nếu không…”

Ngô Bình: “Hoàng triều Thần Tự mà anh nói nằm ở đâu ở Tiên Giới?”

“Là hoàng triều mạnh nhất Vô Tự Tiên Giới, Vô Tự Thiên Giới trên có đại giáo dưới có tông môn nhỏ, mỗi giáo chủ nắm giữ một phương đều phải được hoàng đế sắc phong và cho phép mới được”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ồ, hoàng triều Thần Tự này lại có thế lực lớn như vậy, đến cả thể lực cấp bậc như đại giáo mà cũng bị nó kiểm soát!”

Luyện Tử Đấu: “Tôi là tu sĩ Vô Tự Tiên Giới, lần này đi theo chủ nhân đến đây, là muốn gây dựng sự nghiệp”.

Ngô Bình: “Người mạnh nhất bên cạnh Thần Vân Đô là ai, anh ta có tu vi gì?”

Luyện Tử Đấu: “Trong giới thế tục không có ai là mạnh tuyệt đối, vì vậy tu sĩ bên cạnh anh ấy mạnh nhất cũng chỉ là Thần Thông thất cảnh”.

Thần Thông thất cảnh cũng chính là cảnh giới Tiểu Thần Kiếp, tu sĩ ở cảnh giới này rất khó đối phó.

Ngô Bình hỏi xong, lúc này mới bảo Luyện Tử Đấu bò ra từ dưới đất.

Cậu chuyển ghế dựa, rồi ngồi xuống trong sân, những người khác đều quỳ dưới đất, không dám động đậy.

Cậu vừa đợi, vừa lật xem đan kinh do Hoàng Sư Đạo để lại. Dược liệu của Thánh Cổ Đại Lục và của thế giới này khác nhau rất nhiều. Cùng một vị thuốc, ở Thánh Cổ Đại Lục có thể là thuốc hay, nhưng đến bên này lại trở thành thuốc độc. Bây giờ trong tay cậu đã có dược liệu của Thánh Cổ Đại Lục, cũng có dược liệu của thế giới này, vì vậy cậu nhất định phải hiểu rõ dược liệu của hai bên cùng với đan đạo mới được.

Đọc đan kinh một lúc, cậu lần lượt lấy ra một phần dược liệu vào miệng nhai, cảm nhận dược lực ẩn chứa bên trong.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, bỗng có một chiếc kiệu lớn tám người khiêng từ phía xa đi đến. Tám kiệu phu đều là cao thủ Bí Cảnh, bọn họ nâng kiệu rất vững vàng, tốc độ cũng rất nhanh, những chiếc xe được gọi là hạng sang trên thế giới cũng không thể sánh bằng. Hai bên kiệu lần lượt có bốn cao thủ. Tám cao thủ đều mang hơi thở của tu sĩ Thần Thông!

Kiệu dừng lại cách Ngô Bình không xa, hai cô gái áo vàng đi đến, vén rèm kiệu, bên trong có một người đàn ông thấp bé đi ra.

Người này cao chừng một mét sáu, cằm nhọn, trán khá rộng, tóc hơi thưa, mắt một mí, hàng mày vừa thô vừa ngắn trông như hai dấu chấm hình quả trứng được vẽ trong tranh vậy.

Nhìn thấy người được gọi là Thần công tử này, Ngô Bình cũng khá bất ngờ. Vốn dĩ cậu nghĩ anh ta dù không phải kiểu ngọc thụ lâm phong, thì ít nhất cũng phải uy phong nghiêm nghị, không ngờ lại có vẻ ngoài thế này.

Người đến chính là Thần Vân Đô, anh ta nhìn Ngô Bình nói: “Cậu chính là Ngô Bình, tôi đã nghe ngóng về cậu, biết mọi thứ về cậu”.

Ngô Bình vẫn thản nhiên ngồi đó: “Vậy sao, vậy anh nói xem, tôi là ai”.

Thần Vân Đô lắc đầu: “Cậu là ai không quan trọng.

Quan trọng là sự lựa chọn tiếp theo của cậu, chọn đúng, cậu sẽ một bước lên mây. Chọn sai, kết cục của cậu sẽ rất thê thảm. Không chỉ cậu, mà người nhà, bạn bè cậu đều sẽ thê thảm như vậy”.

Thần Vân Đô đang đe dọa cậu, nhưng Ngô Bình trước giờ không thích bị người khác đe dọa. Cậu đóng kinh đan lại, lạnh nhạt nói: “Hoàng đế Thần Tự năm đó không cần anh, đúng là có khả năng tiên tri. Với sự ngu xuẩn của các hạ, thực sự không xứng làm thành viên của hoàng thất”.

Thời niên thiếu bị vứt bỏ, đây là một cái gai trong lòng Thần Vân Đô, vừa chạm đã đau. Lúc này nghe thấy Ngô Bình nói vậy, anh ta bỗng tức giận, hung hăng nói: “Cậu dám cười nhạo bổn công tử!”

Ngô Bình cười lạnh: “Cười nhạo anh? Tôi chưa giết anh ngay lập tức đã là nhân từ lắm rồi! Dám động đến người nhà của tôi, anh đã chạm đến giới hạn của tôi rồi. Cho dù anh có thân phận gì, có phải là hoàng tử bị vứt bỏ hay không, hôm nay đều phải trả cái giá cả đời khó quên!”

Thần Vân Đô hừ một tiếng: “Bổn công tử vốn còn muốn thu cậu làm thuộc hạ, cho cậu một tiền đồ sáng lạn. Nhưng nếu đã không thức thời vậy thì đi chết đi!”


Nói xong, sau lưng anh ta có một người đàn ông thấp lùn như trái bí đao chạy ra, người này bụng tròn, đội mũ bát giác, mặc áo bào tím. Người này để ria mép dài hình chữ bát, anh ta vuốt râu, bước đi hình chữ bát về phía Ngô Bình, vừa đi vừa cười ha ha nói: “Dám vô lễ với chủ nhân chúng ta, màu đúng là tội đáng muôn chết. Nhưng ông trời từ bi, tao sẽ khiến mày chết trăm lần mới được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK