Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Ván đầu chơi nhỏ thôi, 100 triệu”.

100 triệu!

Đến nhóm Nguyệt Thanh Ảnh cũng phải há hốc miệng vì ngạc nhiên, vì 100 triệu tiền Tiên không phải con số nhỏ.

Tên có râu sững người rồi cười phá lên: “100 triệu ư? Được thôi, tôi theo!”

Sau đó, hắn đi tới gần tảng đá của Ngô Bình để nghiên cứu rồi nói: “Anh bạn tinh mắt đây, nhưng muốn đọ với tôi thì vẫn chưa đủ trình”.

Tiếp theo, hắn cũng chọn một tảng đá ở đây, khoảng 15 phút sau, hắn đã chọn một tảng đá ẩn hình tròn cũng có giá gần 15 triệu: “Tôi lấy tảng này”.

Mọi người xung quanh đã bắt đầu tụm lại xem, mỗi khi có ai cược đá thì đều có rất nhiều người vây xem, lần này cũng không ngoại lệ.

“Đó là Ngô Bình đã gây tiếng vang ở đại hội giao lưu đúng không? Có ba người đẹp bên cạnh rồi còn chưa đủ hay sao mà còn chạy đến đây thể hiện, lần này cho thua chết luôn đi!”

“Người ta không đơn giản đâu, chắc gì đã thua?”, có người phản bác.

“Anh có biết tên có râu kia là ai không? Hắn có biệt danh là Mắt Thần đấy. Tảng nào mà hắn chọn cũng sẽ có bảo bối đáng giá, ngoài ra hắn còn có xuất thân từ thế giá cược đá nữa. Ngô Bình cá cược với hắn thì chỉ có thua là cái chắc”.

Hai bên chọn đá xong thì tên có râu nói: “Xẻ đá thôi chứ nhỉ?”

Ngô Bình: “Được”, anh ấn tay lên tảng đá, một tiếng động vang lên, tảng đá đã bị kiếm khí trên đầu ngón tay anh bổ thành nhiều mảnh, cây thương dài đã lộ diện.

Anh giơ tay cầm lấy cây thương, nó có màu đen cùng hoa văn màu bạc và phù văn màu đỏ, bề mặt còn khảm 12 viên bảo thạch.

Tên có râu cũng đang xẻ tảng đá của mình và lộ ra một cái búa, thân búa phủ kín huyết văn, xem ra cũng là một món bảo bối.

Ngô Bình đã nhìn thấy cái búa từ lâu nên hỏi: “Bảo bối của ai có giá trị hơn?”

Tên có râu nhìn cây thương rồi đáp: “Cái búa này của tôi có thể phát huy uy lực bật tận”.

Dứt lời, hắn đi tới một chỗ không người rồi giơ cái búa lên nện mạnh xuống đất, đất đá xung quanh vỡ tan, đúng là uy lực của cái búa rất mạnh.

Ngô Bình: “Có chút uy lực thế thôi à? Xem cây thương của tôi đây!”

Anh cầm cây thương rồi điểm ra xa, một đường sát quang bay đi, một đỉnh núi ở cách đó trăm dặm đã bị xuyên thủng một lỗ, song tia sát quang vẫn tiếp tục bay tiếp và đập vỡ mấy ngọn núi nữa rồi tiếp tục bay đi xa hơn.

Thấy thế, tất cả mọi người đều chấn động.

“Mạnh quá!”

“Đến cường giả cảnh giới Thần Thông khéo cũng không tiếp chiêu này được mất”.

Tên có râu cau mày, trước đó hắn nhìn tảng đá của Ngô Bình rồi đoán có một binh khí thon dài ở bên trong rồi, nhưng không ngờ uy lực của nó lại mạnh thế.

Nguyệt Thanh Ảnh bước tới nói: “Bảo thạch trên cây thương này đều vô cùng chân quý, tên của chúng là thạch trận. Sức mạnh của 12 viên thạch trận này hợp nhất lại sẽ hình thành một loại sát trận, vì thế giá trị của cây thương này vượt xa cái búa kia”.

Kết quả đã có, tên có râu hết đường chối cãi, hắn nhăn mặt rồi nghiến răng nói: “Anh may mắn đấy, tôi thua rồi”, sau đó, hắn lấy 100 triệu ra đưa cho Ngô Bình, đồng thời trả tiền cho hai tảng đá.

Loáng cái đã thua cả đống tiền, tên có râu hậm hực nhưng vẫn cười nói: “Anh bạn, chúng ta làm thêm ván nữa chứ?”

Ngô Bình: “Tôi chị sợ anh không có tiền thôi”.

Tên kia cười ha hả: “Anh hơi bị coi thường tôi đấy, dù anh cược bao nhiêu, tôi cũng theo được”.

Ngô Bình: “Thế à? Nếu tôi cược 1000 tỷ thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK