Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đi một đoạn, Ngô Bình lặng lẽ bỏ Tây Cực Kim Mẫu và trà Ngộ đạo vào trong nhẫn để đồ ở một nơi không người. Lúc này tác dụng của pháp khí để đồ này được phát huy hoàn toàn, rất tiện cất đồ, hơn nữa không quá lộ liễu.

Họ vòng quanh núi, chầm chậm đi lên đỉnh. Sau khi đi được một đoạn, họ thấy trong rừng trúc bên cạnh có xuất hiện bảy sắc cầu vồng, ánh sáng đó to bằng nắm tay, giống như thứ bảo vật nào đó.

Mắt Đường Tử Di sáng lên, cô ấy thấy xung quanh không có ai liền nói khẽ: "Chúng ta đi xem thử nhé?"

Ngô Bình không động đậy, anh lạnh nhạt nói: "Không xem", nói xong anh liền kéo Đường Từ Di đi tiếp.

Tuy anh còn trẻ nhưng đã nghe đám người Diệp Thiên Tông kể về rất nhiều thủ đoạn hại người trong giang hồ. Anh đoán rằng ánh sáng đó là do kẻ xấu cố ý sắp đặt để thu hút người qua đường đi vào rừng trúc.

Mà một khi đi vào đó thì hoặc là bị bẫy rập giết chết, hoặc là bị cao thủ ẩn nấp trong đó mưu sát, sau đó bị cướp đi tất cả của cải trên người.

Thấy Ngô Bình và Đường Tử Di không mắc mưu mà đi thẳng lên núi, hai tên đàn ông trung niên đang mai phục dưới lớp lá trúc sâu trong rừng trúc liền đưa mắt nhìn nhau.

"Đại ca, tên nhóc đó không mắc lừa", một người nói với giọng điệu tức tối.

"Hừ! Chúng ta đi theo cậu ta, tên nhóc này vừa mua đồ mà giờ hai tay lại trống không, chắc chắn trên người cậu ta có bảo bối!"

"Bảo bối gì?", người kia hỏi.

Người này còn chưa trả lời, một giọng nói đã vang lên bên trên: "Cũng thông minh đấy".

Hai người sửng sốt, giật mình nhảy lên, nhưng đột nhiên thấy bên hông đau nhói, sức lực toàn thân biến mất, không thể động đậy.

"Người anh em à, trên người chúng tôi có rất nhiều chi phiếu! Cậu cứ lấy tiền đi, hãy tha cho chúng tôi!", người đó hoảng hốt, vội nói.

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Các người đặt bẫy ở nơi này đã hại bao nhiêu người rồi?"

Người đó vội nói: "Không nhiều đâu, chỉ ba nhóm người thôi".

Ngô Bình nhìn ra phía xa thì thấy trong một cái hố sâu tự nhiên có năm cái xác!

Anh lạnh lùng nói: "Giết người đền mạng, hai người đi thong thả!"

"Rắc rắc!"

Hai kẻ này còn chưa hoàn hồn thì Ngô Bình đã đá nát đầu chúng, sau đó anh tìm được một cái túi da trên người một tên. Bên trong túi da toàn là chi phiếu, có cái mấy chục triệu tệ, có cái mấy trăm triệu tệ, tổng cộng khoảng một tỷ.

Anh vứt túi da vào trong nhẫn không gian rồi đi đến cạnh năm cái xác. Anh khẽ thở dài, định gọi điện cho người đến xử lý xác.

Đột nhiên anh phát hiện trên cổ họng một cái xác có giấu một hạt châu, to bằng hạt long nhãn. Anh dùng tay điểm nhẹ, hạt châu đó liền nhảy lên miệng.

Anh lấy hạt châu ra, đây là một hạt châu kỳ lạ màu xanh lục nửa trong suốt, tỏa ra ánh sáng xanh mờ mờ, không phải là ngọc mà cũng chẳng phải lưu ly.

Anh quan sát kỹ thì phát hiện bên trong có một luồng sáng hình rồng màu vàng kim đang chuyển động, lúc trái lúc phải, vô cùng sinh động!

Anh kinh ngạc, đây là... Long châu sao?

Tim anh đập như điên, liền mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra thì thấy bên trong có một không gian rộng lớn, có một con rồng vàng kim đang chuyển động!


Lúc này con rồng nhìn thấy Ngô Bình, nó liền phát ra uy nghiêm của mình, anh như bị sét đánh, suýt nữa vứt hạt châu đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK