Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thiên Tướng: “Có thể biến luân hồi đại kiếp của mình trở nên chấn động cả thiên hạ thì chắc cũng chỉ có mỗi nó làm được thôi”.

Tiêu Thái Tôn: “Được rồi, chúng ta nên tôn trọng quyết định của thằng bé. Tôi sẽ kiếm lý do để đưa nó đến Lôi Cảnh, sau đó tới Hoả Cảnh. Nếu thằng bé có thể thành công Trúc Cơ trong Hoả Cảnh thì có thể tiếp tục sáu cảnh giới khác. Chờ nó viên mãn hết thì sẽ tiến vào cảnh giới Nhân Tiên, sau đó thức tỉnh ký ức và khôi phục thực lực”.

Nghe vậy, Chu Thanh Nghiên nói: “Ông Tiêu, Tiểu Bình khôi phục lại tu vi và ký ức thì thực lực sẽ mạnh hơn trước nhiều đúng không?”

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Đương nhiên thực lực sẽ tăng, nhưng không rõ ràng đâu. Điều đáng quý nhất trong kiếp nạn này là bổ sung những khiếm khuyết trong quá khứ. Sau đó, tu luyện ở các giai đoạn sẽ đều ở trạng thái hoàn hảo, điều này có lợi rất nhiều trong việc tu hành của cậu ấy”.

La Thiên Tướng: “Đại kiếp xong thì Tiểu Bình sẽ có nguyên anh, ha ha chắc nguyên anh của nó cũng khủng bố lắm đây”.

Tiêu Thái Tôn: “Thời thượng cổ, từng có người dùng nguyên anh chém chết Chân Tiên đấy, không biết Tiểu Bình có làm được không”.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu Thái Tôn chợt vung tay lên, gió lớn nổi lên rồi thổi về phía căn phòng.

Trương Tiểu Bình vừa định nghỉ ngơi thì nhìn thấy gió lớn, anh hoảng hốt rồi vội đẩy chị Li ra xa. Căn phòng này mãi họ mới xây được, anh không muốn nó bị gió làm đổ, vì thế đã phóng chân khí ra ngưng tụ thành một bàn tay lớn định cản gió lại.

Song, cơn gió này mạnh hơn anh tưởng, anh vừa giơ tay lên thì cả người đã bị cuốn đi.

“Tiểu Bình”, thấy thế, chị Li hét lên rồi ngất xỉu.

Khi Trương Tiểu Bình tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở một thế giới kỳ lạ, xung quanh toàn là đá, bên trên có ánh đèn lập loè.

Trên trời có nhiều màu sắc, tiếng sấm chớp đùng đoàng liên tục, thậm chí có cái cây ở phía xa như tích điện, anh đoán đây là thế giới sấm sét.

“Nơi quỷ gì thế này? Cơn gió lớn đã cuốn mình đến đây ư?”

Trương Tiểu Bình gãi đầu rồi chật vật đứng dậy.

Vù!

Một con điện xà chui lên rồi cắn vào cánh tay anh, Trương Tiểu Bình vung tay làm nó rơi xuống đất đứt thành hai đoạn.

Anh cất bước thì thấy đá bên dưới nổ tung, một tia sém đánh xuống người anh, toàn thân anh cứng đờ, chỉ thấy te dại. Đó là nhờ anh có thể chất rất mạnh, chứ nếu là người bình thường hay tu sĩ Địa Tiên hoặc Nhân Tiên thì đã về với đất mẹ rồi.

Lúc này, Tiêu Thái Tôn đang lặng lẽ đứng chờ ngoài Lôi Cảnh, cảnh tượng vừa rồi đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người, dẫu sao Tiêu Thái Tôn cũng là một trong tám trưởng lão nòng cốt ở đây.

Loáng cái, đã có một trưởng lão khác tên là Nguỵ Vô Cương xuất hiện rồi cười hỏi: “Ông Tiêu, ông đứng đây làm gì thế? Lẽ nào có đệ tử của ông vào trong à?”

Tiêu Thái Tôn đáp: “Đúng, đệ tử Trương Tiiểu Bình của tôi đang ở bên trong”.

Nguỵ Vô Cương lắc đầu nói: “Ông Tiêu à, ông sơ suất quá, ông không biết hôm nay là ngày gì à?”

Tiêu Thái Tôn thờ ơ nói: “Tôi biết chứ, hôm nay là ngày sấm sét hoạt động mạnh nhất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK