Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ khuyên răn”. Anh ta vội nói.

Từ sớm Âm Ngọc Quỳnh đã ngây ra, cô ta nghĩ hết mọi cách để được gả cho vị đệ tử tinh anh này là vì muốn anh ta trút giận thay cho nhà họ Âm, nhưng có thế nào cô ta cũng không ngờ được vị trí của Ngô Bình không phải là vị trí mà Bạch Kinh Vũ có thể với tới. Lúc này cô ta không những không thể trút giận thay cho người nhà mà ngược lại còn phải trả giá rất đắt, mắt cô ta tối sầm, cô ta ngất lịm đi.

Bạch Kinh Vũ không dám nói thêm, chỉ bế Âm Ngọc Quỳnh lên và nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cổ.

Sau khi Bạch Kinh Vũ rời đi, Cổ Linh Đàm vội nói: “Ngô công tử, lần này thật sự rất cảm ơn công tử”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ mà. Nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra thì cứ nói tên của tôi ra”.

Cổ Linh Đàm vui mừng, cảm ơn rối rít.

Sau đó, Ngô Bình được Cổ Kiếm Nam mời vào nhà, cười, nói: “Ngô công tử, nhà họ Âm sẽ ngoan ngoãn giao hết sản nghiệp ra và rời khỏi thành phố sao?”

Ngô Bình nói: “Nếu Bạch Kinh Vũ không điên thì nhất định anh ta sẽ ép nhà họ Âm đồng ý”.

Cổ Thanh Liên: “Nhưng ngộ nhỡ anh ta bỏ trốn thì sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Anh ta sẽ không trốn đâu, tôi biết thân phận của anh ta, anh ta cũng biết thân phận của tôi”.

Cổ Kiếm Nam: “Sau này nhà họ Cổ có công tử làm chỗ dựa thì những kẻ gây rối sẽ không còn dám có ý đồ với chúng tôi nữa”.

Ngô Bình: “Căn cơ của nhà họ Cổ ở thế tục, có thể từ từ bồi dưỡng nhân tài”.

Cổ Kiếm Nam thở dài: “Bồi dưỡng nhân tài khó lắm, bao nhiêu năm rồi mà nhà họ Cổ cũng không có được mấy người cho ra hồn, chỉ có Thanh Liên là tạm được thôi”.

Ngô Bình nghĩ đến việc kính Lăng Thiên trong tay mình có nguồn gốc ở chỗ này thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một gia tộc chỉ cần có được hai nhân vật nổi trội thì gia tộc đó sẽ có thể mạnh lên. Thế này đi, tôi tặng bác hai viên Thiên Kiêu Đan, dùng loại đan dược này có thể bồi dưỡng được một nhân tài ở thế tục. Đương nhiên, sau cùng người đó có thể trưởng thành không thì phải xem vận may và tạo hóa của người đó”.

Cổ Kiếm Nam vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thiên Kiêu Đan?”

Ngô Bình gật đầu: “Đan dược này rất nổi tiếng, nhưng lại có rất ít thầy luyện đan có thể luyện được nó. Dù cho có đi nữa thì phẩm chất đan luyện được cũng rất bình thường”.

Trước đây lúc Từ Quảng Hạ đến đã tiện thể giao số đan dược mình tìm được cho cậu. Ngô Bình đã nói cho anh ta biết chỉ cần tìm đủ dược liệu thì sẽ luyện Thiên Kiên Đan cho anh ta. Đồng thời cậu cũng hứa với Lâm Kiếm Phong sẽ tặng anh ta một viên Thiên Kiêu Đan. Lần này cậu vừa hay luyện được mấy mẻ nên đã tặng chúng cho ba người họ.

Lúc này, Liễu Mỵ đang đợi bên ngoài cũng vào nhà.

Cổ Thanh Liên nhìn thấy cô gái xinh đẹp này thì có cảm giác bị đe dọa, hỏi: “Em trai, đây là?”

Ngô Bình nói: “Liễu Mỵ, một người bạn mới quen. Liễu Mỵ, đây là Cổ Thanh Liên…”

“Tôi là bạn gái của Ngô Bình”. Ngô Bình vẫn chưa giới thiệu hết thì Cổ Thanh Liên đã nói giúp cậu.

Ngô Bình không phủ nhận, Liễu Mỵ cũng không nghĩ gì, chỉ là bạn gái thôi mà, có gì hay đâu, dù sao thì bạn gái cũng có thể đổi mà.

“Chào chị Cổ”. Cô ta chỉ cười.

Ngô Bình có thể cảm nhận được hai cô gái đang thầm khích nhau, cậu liền nói: “Tôi vào luyện vài lò đan dược, hai người nói chuyện đi”.

Cậu tự nhốt mình trong phòng, để hai cô gái ở lại bên ngoài.

Hai người họ im lặng một lúc thì Cổ Thanh Liên nói: “Cô Liễu là thánh nữ của Đại Diễn giáo sao?”

Cổ Thanh Liên có nghe sơ về thân phận của Liễu Mỵ.

Liễu Mỵ buồn bã đáp: “Đúng vậy”.

Cổ Thanh Liên: “Hèn gì cô lại xinh đẹp như thế, nghe nói thánh nữ đều rất đẹp. Hơn nữa tôi còn nghe nói cuối cùng thánh nữ của Đại Diễn giáo sẽ bị hiến tế hoặc đưa vào thánh cảnh làm vật hi sinh”.

Liễu Mỵ ngẩng đầu lên, bình thản đáp: “Vì vậy trước lúc đó tôi muốn liều một phen”.

Cổ Thanh Liên nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: “Liều thế nào?”

Liễu Mỵ nói: “Nếu có một người đàn ông yêu tôi đủ nhiều và bằng lòng nỗ lực vì tôi, có lẽ tôi có thể thoát khỏi bể khổ”.

Cổ Thanh Liên ngoảnh đầu đi, bình thản đáp: “Cô hi vọng Ngô Bình sẽ là người đó sao?”

Liễu Mỵ thản nhiên đáp: “Trực giác của tôi trước giờ luôn rất chuẩn, anh ấy chính là chân mệnh thiên tử của tôi. Trước khi gặp anh ấy tôi đã gặp rất nhiều nam tu ưu tú trong đó cũng có một số người có cách giúp tôi thoát khỏi thân phận thánh nữ nhưng tôi đều không đồng ý, vì tôi cảm thấy người đàn ông có thể giải cứu cho tôi vẫn chưa xuất hiện. Mãi cho đến khi tôi gặp được Ngô Bình”.

Cổ Thanh Liên cười lạnh lùng: “Cô tin vào trực giác đến vậy sao? Biết đâu anh ấy không hề yêu cô”.

Liễu Mỵ cười, nói: “Dù bây giờ không yêu thì sau này cũng sẽ yêu. Con người tôi không dám tự tin về chuyện khác nhưng việc khiến cho một người đàn ông yêu mình thì lại là chuyện không thể nào đơn giản hơn”.

Cổ Thanh Liên chau mày: “Ồ?”

Liễu Mỵ: “Thể chất của tôi là thể chất của Thiên Mi. Thật không dám giấu, đến cả mấy trưởng lão cố vấn của Đại Diễn giáo cũng thầm cho người chuyển lời đến tôi, chỉ cần tôi chịu gả cho họ thì họ sẽ giúp tôi thoát khỏi trói buộc của thân phận thánh nữ”.


Cổ Thanh Liên hừm một tiếng: “Ngô Bình không phải là một người đàn ông bình thường, sao có thể bị thu hút bởi một thân xác xinh đẹp chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK