Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta nói xong bèn vươn tay nhấn một cái, trong đầu Ngô Bình bỗng tràn vào một lượng lớn tin tức. Sau khi cậu tiếp thu những thông tin ấy, Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Ta còn có một vài tâm nguyện chưa thực hiện được, mong cậu có thể làm giúp ta. Sau này, khi cậu chu du thế gian thì phải dùng tên ta, tự xưng là người thừa kế của Đại Mộng Thiên Tôn!"

Ông ta nói xong, toàn bộ thế giới bắt đầu sập xuống, co rút lại rồi biến thành một luồng ánh sáng chui vào trong đầu Ngô Bình. Sau cơn đau đớn, Ngô Bình bèn tỉnh lại, trở về hiện thực.

Cậu kinh ngạc nhìn Bảo Ngọc trong tay, nó dường như chẳng thay đổi gì, nhưng khi Ngô Bình truyền pháp lực vào, nó lại không biến hóa, năng lượng bên trong đã bị cậu hấp thu hết.

Sắp xếp lại Đại Mộng Huyền Thiên Kinh trong đầu, cậu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Cuộc đời Đại Mộng Thiên Tôn kia đúng là thần ký, có thể tiến vào thế giới ý thức của người khác rồi giết chết họ! Sau đó cướp lấy tâm trí họ!"

Mỗi người đều có thế giới ý thức của mình, dù là người phàm thì cũng vậy. Đại Mộng Huyền Thiên Kinh lợi hại ở chỗ có thể không ngừng cắn nuốt thế giới của người khác để xây dựng thế giới của mình. Người bị cướp đi thế giới tinh thần, một là chết, hai là sẽ biến thành người đần độn.

Ngoài cắn nuốt, cậu còn có thể kết nối người khác với Huyền Thiên Mộng Cảnh của mình, khiến họ cùng xây dựng Huyền Thiên Mộng Cảnh.

Ngô Bình nghĩ đến đây thì bỗng nhiên nảy ra một ý, gọi điện bảo Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đến đây một chuyến.

Chẳng bao lâu sau, Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đã chạy đến.

"Bố nuôi, con nhớ trong nước có một công ty trò chơi rất lợi hại, có cho ra đời một tựa game kết nối não với Internet. Chỉ là khoang trò chơi có chi phí rất cao, tốn hơn triệu tệ nên trước mắt nó vẫn lỗ vốn, nghe nói sắp sập".

Âu Dương Trí Viễn gật đầu: "Chuyện này bố cũng thấy, một người bạn của bố còn là trưởng phòng cấp cao trong công ty đó. Theo lời ông ta thì trò chơi này ra mắt ba năm, số lượng người chơi vẫn không vượt qua 10 ngàn người".

Ngô Bình: "Bố nuôi, người bạn trưởng phòng cấp cao kia của bố còn làm ở đó không?"

"Vẫn còn", Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tiểu Bình, sao con lại bỗng dưng hỏi cái này. Con cũng muốn mua một bộ khoang trò chơi chơi hả?"

Dù Ngô Bình có tu vi cao tới đâu thì ở trong mắt ông ta, cậu vẫn là một cậu nhóc vừa tốt nghiệp phổ thông, con trai chơi trò chơi là chuyện bình thường.

Ngô Bình cười nói: "Con muốn mua công ty kia".

Âu Dương Trí Viễn giật mình: "Mua nó? Nhưng công ty kia ngoài tựa game kia lỗ vốn thì những game khác đều kiếm được kha khá, mỗi năm lời mấy chục tỷ. Giá thị trường của nó cũng hơn hai mươi tỷ".

Ngô Bình: "Chủ yếu là con muốn mua tựa game kia và đội ngũ vận hành nó. Nếu đối phương bằng lòng, con có thể mua riêng nó".

Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tại sao nhất định phải mua nó?"

Ngô Bình đáp: "Bố, con cảm thấy trò chưa kia rất thú vị, muốn làm ra nó".

Tuy Âu Dương Trí Viễn không hiểu, nhưng ông ta vẫn ủng hộ Ngô Bình: "Được. Bố sẽ liên lạc với người bạn kia của mình".

Ông ta gọi một cú điện thoại rồi hẹn đối phương, nói: "Tiểu Bình, đối phương nghe nói mục đích của chúng ta thì bằng lòng gặp con".

Ngô Bình hỏi: "Người bạn kia của bố ở đâu?"

"Thành phố Tứ Hải. Ông ta nói lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho bố, còn thời gian thì lúc nào cũng được".

Ngô Bình: "Vậy nửa tiếng sau gặp đi".

Thành phố Tứ Hải cách Trung Châu hơn 400km, Ngô Bình lại chẳng mấy chốc đã đến địa điểm đối phương hẹn gặp, đó là một khách sạn lâu đời.

Trong một đại sảnh nhỏ ở lầu 2 khách sạn, có hai người đàn ông trung niên đang ngồi chờ Ngô Bình. Hai người này, một người là tổng giám đốc công ty game Huy Hoàng, người còn lại là trưởng phòng bộ môn.

Tổng giám đốc có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Ông ta hỏi trưởng phòng: "Trưởng phòng Lưu, ông nói người kia có đáng tin không?"

Trưởng phòng Lưu gật đầu: "Người nọ tên Âu Dương Trí Viễn, là bạn của tôi. Giờ ông ấy chính là người trưởng phòng cục từ thiện ở Giang Nam nên chắc chắn sẽ không nói bừa. Lát nữa, người chúng ta cần gặp là kim chủ đứng sau ông ấy, có lai lịch rất lớn, nói là người của Đông Vương".

Tổng giám đốc khẽ gật đầu: "Vậy phải gặp một lần rồi. Ý của đối phương là gì? Mua lại công ty chúng ta hả?"

Trưởng phòng Lưu đáp: "Nghe nói là muốn mua lại khoản game thực tế ảo lỗ vốn kia của chúng ta".

Nhắc tới tựa game kia, tổng giám đốc đã cảm thấy đau đầu. Trò chơi kia riêng nghiên cứu phát triển và đưa vào hoạt động đã bỏ ra cả mười lăm tỷ. Nhưng sau khi đưa ra thị trường ba năm, mỗi năm vẫn luôn lỗ. Năm ngoái, nó đã lỗ 1 tỷ, dự đoán sang năm sẽ càng lỗ nhiều hơn nữa.

Giờ ông ta đã nhất trí cho rằng tựa game kia sẽ không mang lại lợi nhuận trong thời gian ngắn, nên từ trên xuống dưới, có rất nhiều người muốn dừng nó lại. Nhưng nếu gỡ nó đi, số tiền đầu tư trước đó sẽ mất trắng nên những trưởng phòng cấp cao trong công ty đều không nỡ.


Tổng giám đốc hỏi: "Vậy tại sao cậu ta lại muốn mua tựa game đó?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK