Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại điện rất lớn, bên trong có hàng ngàn giá binh khí, trên mỗi một vũ khí đều có đủ loại binh đao, pháp khí.

Ngô Bình lướt mắt nhìn rồi hỏi: “Tiểu Minh, thứ em nói ở đâu?”

Lam Minh chỉ vào cái bục ngọc ở đằng xa, trên ngọc đài có một cây kích lớn, toàn thân màu đen, ước chừng cao năm mét.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nói: “Cái kích này rất khác thường, bên trong lưỡi kiếm của nó có một thế giới bị phong ấn. Bên trong mũi kích cũng có một thế giới, hơn nữa cấm chế trên thân kích rất cổ và phức tạp, người bình thường không thể kích hoạt”.

Lam Minh rất phấn khích nói: “Anh rể, cây kích này tên là “Hoang Thiên Chiến Kích”, lai lịch của nó là một bí ẩn, nghe nói đã từng là vũ khí của thánh nhân”.

Ngô Bình vươn tay cầm chiến kích, rót nguyên sức mạnh bản nguyên vào trong đó, cấm chế trong trường kích lập tức sáng lên, bắt đầu điên cuồng nuốt chứng sức mạnh bản nguyên.

Ngô Bình để mặc nó nuốt chửng, khi sức mạnh bản nguyên trong cơ thể anh bị thanh chiếc kích hấp thụ khoảng một phần tư, cuối cùng cấm chế cũng đã đầy. Sau đó, toàn bộ chiến kích phát sáng rực rỡ, một dòng năng lượng mờ nhạt đi vào cánh tay anh qua bàn tay anh, kết nối thành một thể với các mạch máu và dây thần kinh của anh.

Sau đó một suy nghĩ cổ xưa đã giao tiếp với anh, anh ta biết được hết thảy thông tin về chiến kích, sau khi giao tiếp kết thúc, anh cảm thấy chiến kích giống như một bộ phận của cơ thể mình.

Anh hơi giơ lên, chiến kích được nhấc lên trong không trung.

Lam Minh mừng rỡ: “Anh rể, anh giỏi quá, lúc đầu phụ vương em cũng không thể cầm nổi nó”.

Ngô Bình nói: “Tiểu Minh, có thể tặng anh chiến kích này không?”

Lam Minh cười nói: “Chỉ có anh rể mới có thể nhấc được nó lên dĩ nhiên sẽ thuộc về anh rể. Anh rể, em đi báo tin vui cho chị”.

Lan Minh quay đầu chạy ra ngoài, Ngô Bình cầm chiến kích trong tay đi ra khỏi đại điện, vung tay một cái, cơ thể của anh trở nên cao mấy ngàn mét, chiến kích cũng lớn hơn trở thành một cây kích khổng lồ dài tám ngàn mét.

Anh vung tay lên không trung, cấm chế được kích hoạt, thế giới trong lưỡi trăng đó, tất cả trận pháp đều sáng lên, sát khí tràn ngập không trung, sau đó một luồng sát quang rực rỡ cực lớn phóng lên trời.

Bầu trời bị chém ra một vệt đen, rất lâu vẫn chưa thể liền lại. Đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì uy lực còn mạnh hơn thế này nhiều.

Lúc này, Lam Hân Nguyệt và Lam Minh chạy đến, nhìn vệt đen mờ trên bầu trời đều thốt lên kinh ngạc.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, cuối cùng thì Hoàng Thiên Chiến Kích cũng đã gặp được chủ nhân”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, vậy thì anh không khách sáo nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Chiến Kích này có thể gặp được chồng là may mắn của nó, cũng là may mắn của Phủ Chiến Vương”.

Lúc này, một người làm trong nhà vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Quận chúa, không xong rồi, Nhị phu nhân và tam phu nhân đã bị một đám cướp bắt đi trong lúc ra ngoài dạo chơi. Bọn cướp cho người đưa tin, muốn Phủ Chiến Vương của chúng ta chuẩn bị ba tỷ đồng Thần Long, nếu không thì sẽ giết con tin”.

Lam Hân Nguyệt giật mình: “Gì cơ? Có biết là ai không?”

Người làm nói: “Thưa quận chúa, đối phương tự xưng là đại vương Hắc Phong”.

Mặt Lam Hân Nguyệt biến sắc, cô ấy lẩm bẩm: “Lần này rắc rối rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt, đại vương Hắc Phong đó nổi tiếng lắm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK