Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tướng quân: “Vâng, nước Xích Quỷ nhận được tin tình báo là nữ vương Ám Nguyệt đã bị thương nặng, hơn nữa tất cả mọi người ở tộc Ám Nguyệt đều trúng chất độc mãn tính và mất lực chiến đấu. Vì thế chúng tôi mới muốn chiến địa bàn của Ám Nguyệt để cướp của cải và nước suối Bất Lão”.

Ngô Bình: “Nữ vương Ám Nguyệt bị thương nặng ư? Ai làm?”

Gã đáp: “Tôi cũng không biết, đây là tin mật”.

Ngô Bình: “Các người đã làm được gì chưa?”

Tướng quân: “Chưa ạ, tuy Ám Nguyệt bị trúng độc nhưng thực lực vẫn rất mạnh, cung tiễn thủ của họ bắn bách phát bách trúng nên chúng tôi không thể đến gần. Điều phiền nhất là các cây thành tinh mà họ trồng đã gây cản trở lớn cho chúng tôi, tính đến nay thì chúng tôi đã thiệt hại mất mấy trăm nghìn quân rồi”.

Ngô Bình: “Đúng là vũ ăn hại, bên kia đã bị trúng độc rồi mà vẫn không đánh lại được”.

Gã nói: “Thượng tiên nói đúng, chúng tôi toàn lũ ăn hại thôi ạ”.

Ngô Bình: “Thế là các người không thể chiếm được nơi đó đúng không?”

Gã nói: “Quốc vương của chúng tôi đã quyết định phóng hoả, lửa bùng lên thì cả khu rừng đều bị thiêu háy, các cây thành tinh đương nhiên cũng không cầm chân chúng tôi được nữa”.

Ngô Bình cau mày: “Phóng hoả ư? Chỉ cần một ngọn lửa bùng lên là cháy cả khu rừng rồi, kế hay quá nhỉ!”

Tướng quân: “Tại cũng hết cách rồi ạ, nhưng bộ lạc Ám Nguyệt biết tin chúng tôi định phóng hoả nên cũng đang lo lắm”.

Ngô Bình: “Đưa tôi đến bộ lạc đấy”.

Tướng quân: “Vâng, để tôi dẫn đường”.

Ngô Bình chào các chiến sĩ một tiếng rồi dẫn tướng quân của nước Xích Quỷ bay lên cao. Họ vừa bay được một đoạn thì thấy có một màn sương màu xanh xuất hiện ở phía trước.

Màn sương này rất lớn, nhìn mãi không thấy điểm cuối, tướng quân kia nói: “Thượng tiên, ở đây ạ. Bộ lạc Ám Nguyệt nằm trong màn sương này, họ chẳng bao giờ thấy ánh sáng, mà quanh năm sống dưới màn sương mù”.

Ngô Bình giơ tay bắt lấy một ít sương rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Có mùi thơm của thuốc, không phải sương mù bình thường”.

Tướng quân: “Thượng tiên, bên dưới màn sướng này là bộ lạc Ám Nguyệt rồi, tha mạng cho tôi được không ạ?”

Ngô Bình nói: “Tôi không giết anh, nhưng cũng không tha dễ vậy được”.

Anh vừa nói dứt câu, vị tướng quân kia đã bị thu lại nhỏ xíu, tu vi cũng biến mất. Gã gào thét thảm thiết, nhưng đã bị Ngô Bình ném vào trong rừng.

Trong rừng có rất nhiều côn trùng độc và thú dữ, gã có sống sót được hay không thì phải nhờ vào vận may.

Sau đó, anh bay vào trong màn sương, dược lực ở đây có ảnh hưởng rất mạnh với người ở bên ngoài vào, nó thấm vào da thịt của người rồi sinh ra tác dụng gây mê.

May mà Ngô Bình có thể chất mạnh nên dược lực không thể ngấm vào người anh, vì thế anh không bị ảnh hưởng gì.

Anh chầm chậm đáp xuống, khi sắp đáp xuống một ngọn cây thì có một tiếng động vang lên, một mũi tên bắn thẳng qua mắt trái của anh.

Cheng!

Ngô Bình nhắm mắt lại, vẩy trên mi mắt đã đánh bật mũi tên ra.

Vù vù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK