Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới khi trời tối vẫn có người kéo đến hỏi thăm, nhưng Lam Hân Nguyệt đều đóng cửa không gặp.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau Lam Hân Nguyệt và Ngô Bình tới thần thổ thông thiên.

Thần thổ thông thiên là một khu vực đặc biệt, lối ra vào của nó có xây một sơn môn, hai bên trái phải của sơn môn có vài căn nhà, quanh năm có đệ tử của thần thổ thông thiên canh giữ, người thường không thể vào được.

Qua sơn môn là một con đường trải ngọc vàng lờ mờ phát sáng, rất đẹp. Hai bên đường mờ ảo sương vàng, vô cùng thần bí.

Đi được hơn một trăm mét, phía trước bỗng sáng hẳn ra, họ tới một trang viên rất lớn.

Lam Hân Nguyệt giải thích: "Người ngoài muốn vào phải đăng ký ở đây. Em là quận chúa nên không cần phải làm mấy thủ tục này, chỉ cần nói rõ thân phận là được".

Quả nhiên, hai tu sĩ đến hỏi, Lam Hân Nguyệt nói vài câu thì hai người liền chắp tay lui xuống.

Ra khỏi trang viên, họ nhìn thấy ở phía xa núi non hùng vĩ, phong cảnh khác xa với thế giới bên ngoài. Linh khí ở thần thổ thông thiên cuộn trào, thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.

Anh hỏi Lam Hân Nguyệt: "Thần thổ thông thiên này rộng bao nhiêu?"

Lam Hân Nguyệt: "Chắc là anh biết đại lục Côn Luân đúng không? Cộng cả những khu vực chưa khai phá, chắc thần thổ thông thiên cũng rộng gấp ba gấp năm lần đại lục Côn Luân".

Ngô Bình kinh ngạc: "Chẳng trách thần thổ thông thiên lại hùng mạnh đến vậy, chiếm diện tích lớn thế này, tương lai rộng mở, nó sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn thôi!"

Lam Hân Nguyệt: "Đúng vậy, bây giờ thần thổ thông thiên còn thiếu một vị Đạo Tổ trấn giữ, khi xuất hiện Đạo Tổ, nó sẽ là thế lực mạnh nhất thiên hạ".

Hai người cưỡi độn quang, bay nửa canh giờ thì tới trước một toà đại điện. Đại điện này rất cổ kính, cao vạn mét, dài mấy trăm dặm!

Đứng trước cung điện thế này, con người sẽ có cảm giác mình nhỏ bé như hạt cát.

"Đây chính là điện Hỗn Thiên à?"

Lam Hân Nguyệt: "Đúng vậy. Hỗn Thiên Đại Đạo Quân có được truyền thừa ở chính nơi này, thế nên mới có đạo hiệu là 'Hỗn Thiên' đấy".

Ngô Bình: "Điện Hỗn Thiên có từ thời nào?"

Lam Hân Nguyệt: "Trước khi con người được sinh ra thì nó đã có rồi, cụ thể là thời đại nào thì em không rõ. Sau này anh hỏi Hỗn Thiên điện chủ đi, có khi ông ấy biết".

Lúc này, một bóng người bay ra từ trong điện, chính là Hỉ Liên Thắng, ông ấy cười nói: "Cậu Ngô, hoan nghênh! Điện chủ đang đợi bên trong, mời cậu theo tôi".

Ba người bay vào đại điện, giữa đại điện có những cây cột khổng lồ, có rất nhiều cây cột đã bị chém đứt, diện tích mặt cắt rất lớn, ít nhất cũng phải lên đến hàng triệu mét vuông. Có người xây dựng nhà ở trên đó. Ba người đáp xuống trên một trong những cây cột đó.

Đáp xuống Ngô Bình mới phát hiện, phía trước mặt mình có một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng, cây cột cao nghìn mét này vừa hay cao ngang với tầm ngực của ông ấy.

Bản thể khổng lồ thế này, thiết nghĩ chắc chắn là bản thể của Hỗn Thiên Đại Đạo Quân rồi!

Quả nhiên, Hỉ Liên Thắng cung kính nói: "Điện chủ, cậu Ngô và Hân Nguyệt quận chúa tới rồi ạ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK