Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe dừng lại trước một căn nhà bằng đá ở lưng chừng núi, trước nhà có một sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều hoa tươi.

Lúc này, có một cô gái đang đứng trong sân, tay cầm kiếm, đứng im không động đậy.

Xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước đến: “Cô chủ nhà tôi đang luyện công, xin hai vị đợi một lát”.

Ngô Bình nhìn cô gái đó, vì nhìn từ phía sau lưng nên cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ta, vóc dáng không tồi, nhưng cơ thể lại mang sát khí.

Ngô Bình nhìn một lúc thì trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều kiến thức liên quan đến kiếm đạo, cậu không kiềm được, hỏi: “Cô Cổ, cô đang luyện kiếm ý sao?”

Cậu vừa thốt lên thì cô gái đang đứng im lìm đó bỗng quay đầu, cất kiếm vào là nhìn về phía Ngô Bình.

Cô gái đó rất xinh đẹp, đẹp theo phong cách truyền thống cứ như một tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ cổ đại, không nhiễm bụi trần.

“Cậu hiểu về kiếm sao?”. Cô gái hỏi, giọng nói rất thanh thoát.

Ngô Bình: “Biết sơ sơ”.

Cô gái đó chính là Cổ Thanh Liên, cô ta hỏi: “Sao cậu biết tôi đang luyện kiếm ý?”

Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được kiếm ý yếu ớt phát ra từ trên cơ thể cô. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cách tu luyện này của cô có vấn đề”.

Cổ Thanh Liên chau mày, kiếm đạo mà cô ta tu luyện là danh môn chính thức truyền lại, vậy mà người này lại nói là có vấn đề, cô ta không nhịn được, hỏi: “Vậy sao? Vậy cậu hãy nói cho tôi biết vấn đề nằm ở đâu?”

Ngô Bình: “Cô luyện như thế thì kiếm ý mà cô luyện được chỉ là kiếm ý hạ phẩm, làm bị thương kẻ địch thì đồng thời cũng làm bị thương chính mình”.

Cổ Thanh Liên vui vẻ: “Ồ, kiếm ý mà tôi tu luyện là hạ phẩm sao? Vậy xin hỏi thế nào mới là kiếm ý thượng phẩm?”

Ngô Bình: “Kiếm ý thượng phẩm trên dưỡng thần hồn, dưới giúp cơ thể cường tráng, có thể chuyển hóa sự hủ bại thành thần kỳ”.

Cổ Thanh Liên hừm lên: “Nói thì ai không nói được, nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì hãy cho tôi xem kiếm ý của cậu đi”.

Ngô Bình: “Cho tôi mượn bảo kiếm của cô dùng một chút”.

Cổ Thanh Liên ném thanh kiếm dài qua, Ngô Bình cầm kiếm, ký ức xuất hiện trong đầu cậu nhiều hơn. Thế là, cậu làm động tác cầm kiếm, trời đất bỗng thêm cho cậu một luồng sức mạnh, mọi thứ dường như ngừng chuyển động.

Nghiêm Lãnh Thạch đứng cách đó không xa cảm nhận thấy một luồng kiếm ý kinh người, ông ta bất giác lùi về sau mấy bước, mặt tái nhợt. Người phụ nữ trung niên càng tệ hơn, ngồi bệt luôn xuống đất, mồ hôi rớt như mưa.

Cổ Thanh Liên giật mình, thốt lên: “Kiếm ý mạnh thật”.

Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu, cơ thể Ngô Bình chầm chậm di chuyển, kiếm ý càng lúc càng mạnh hơn. Gần mười giây trôi qua, động tác của cậu bỗng trở nên nhanh hơn, cậu đâm kiếm lên mây ở phía xa, một luồng kiếm khí mơ hồ bay vút lên trời, xuyên thẳng vào mây.

Đám mây trắng khổng lồ bị kiếm khí đâm trúng, chẻ ra làm hai. Mấy phút sau, bầu trời bỗng có tiếng sấm vang lên.

Cổ Thanh Liên ngơ người, cô ta không dám tin vào mắt mình, kiếm đạo của người này nhất định còn trên cả lão tổ, cậu còn trẻ vậy mà, làm sao cậu luyện được như thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK