Cô gái ngẩng lên nhìn Ngô Bình, ánh mắt cùng lời nói nhẹ nhàng của anh đã khiến cô gái thả lỏng hơn, sau đó cô ấy lại nhìn sang Đường Hồng Y.
Bà ấy gật đầu: “Linh Châu, đừng sợ, cứ kể thật hết ra”.
Cô gái tên là Linh Châu khẽ gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện từng gặp phải.
Thì ra cô ấy tên là Việt Linh Châu, là con gái của em họ Đường Hồng Y. Năm lên mười, Việt Linh Châu bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó bán cho một làng ở trong núi sâu.
Trong làng ấy có hơn chục tên côn đồ, trẻ thì ngoài 30, già thì sáu, bảy mươi tuổi. Những người này không có văn hoa, chăm ăn lười làm, đã thế còn chuyên làm việc xấu.
Chính quyền đã cử chuyên gia tới dạy họ cách thoát nghèo bằng việc nuôi dê, bò và trồng cây. Nhưng họ lại làm thịt dê ăn, bán bò lấy tiền, hạt giống thì mang đi nấu hết, nói chung là không chịu làm việc.
Cứ thế, con gái các làng khác không dám lấy chồng ở làng này nữa. Những người có chí hướng trong làng cũng bỏ đi hết, chỉ còn một đám côn đồ ở lại.
Bọn chúng không lấy được vợ nên mỗi người đã góp hơn ba nghìn tiền hỗ trợ hộ nghèo vào được mấy chục nghìn để mua một cô vợ về dùng chung. Người bị bán đến đó chính là Việt Linh Châu mới 10 tuổi.
Từ đó trở đi, nỗi bất hạnh của Việt Linh Châu bắt đầu. Một đám đàn ông như dã thú trẻ thì ngoài ba mươi, già thì năm, sáu mươi thi nhau kéo cô ấy vào trong ngôi nhà đá mỗi ngày.
Khi ấy, cứ một lúc, người ta lại nghe thấy tiếng la hét đau đớn của Việt Linh Châu.
Sau ngày đầu tiên đến làng, Việt Linh Châu đã đổ bệnh, sốt cao liên tục, thân dưới chảy máu không ngừng.
Một tên côn đồn còn chút nhân tính đã đưa cô ấy đi khám, nhưng được tiêm và kê thuốc xong thì hắn lại lôi cô ấy về làng.
Song, Việt Linh Châu lại tiếp tục bị hành hạ tiếp, cô ấy bất lực và tuyệt vọng nên đã thử cắn lưỡi và cắt cổ tay để tự sát, nhưng đều thất bại.
Cô ấy đã phải trải qua 30 đêm đáng sợ ở đây, lũ ác ma thay phiên nhau chà đạp cô ấy, điều này khiến cả thể xác và tinh thần của Việt Linh Châu bị ảnh hưởng nặng nề.
Khi Việt Linh Châu được cảnh sát cứu thì bộ phận sinh sản của cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng. Dù sau đó, cô ấy đã được các bác sĩ tận tình cứu chữa, nhưng không bao giờ có thể sinh con được nữa.
Sau đó, đêm nào cô ấy cũng gặp ác mộng, nhất là vài năm gần đây, các cơn ác mộng càng dày vò cô ấy hơn, đến mức cô ấy không dám ngủ.
Ngô Bình khẽ thở dài một hơi, đúng là thảm kịch nhân gian, đám người kia không bằng cầm thú.
Anh hỏi Đường Hồng Y: “Đường trưởng lão, bọn chúng đã bị xử phạt hết rồi chứ?”
Đường Hồng Y: “Bị bắt hết rồi, tổng cộng có 37 người, nhưng mấy tháng sau là được thả. Tôi nghe nói sau đó họ lại bỏ tiền ra để mua một cô gái khác, cô gái lần này rất nghe lời, sau đó âm thầm hạ độc xuống giếng, hại chết cả làng đó, không một ai sống sót”.
Ngô Bình lắc đầu rồi nói với cô gái: “Anh sẽ dùng thuật thôi miên để xoá hết những ký ức đau buồn ấy đi, em có đồng ý không?”
Cô gái gật đầu, cô ấy thật sự muốn quên đi những ký ức đáng sợ và tuyệt vọng ấy.
Ngô Bình lập tức quyết định dùng thuật thôi miên để xoá hết ký ức ấy cho Việt Linh Châu.
Cô gái ngồi trong một phòng sách, Ngô Bình ngồi ở phía đối diện rồi cười nói: “Đừng sợ, anh họ Ngô, tên đầy đủ là Ngô Bình. Em có thể gọi anh là anh Ngô”.