Đường Minh Huy cười lớn nói: “Ông Kim muốn thì chú phải nể mặt chứ, để cho ông ấy một bình đi”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Ông Kim, giá trên thị trường là 500 triệu đô, hơn nữa chỉ có tín đồ của Hắc Thiên Giáo mới mua được, cho nên tôi không bớt được đâu, bán đúng giá”.
Ông Kim mừng rỡ: “Cảm ơn thần y Ngô, giá ấy không đắt tẹo nào”.
Những người khác đỏ mắt ghen tị, đây chính là thuốc trường sinh đó! Nhưng giá lại quá chát, hầu hết họ đều không thể mua được.
Ngô Bình đưa cho ông Kim một bình thuốc, sau đó đưa bốn bình còn lại cho Đường Minh Huy rồi nói: “Chú ơi, cô chú và ông mỗi người một bình, hoà với nước rồi uống nhé ạ”.
Đường Minh Huy cười tươi: “Lại bắt cháu phải tốn kém rồi”, tuy nói là vậy nhưng ông ấy vẫn giơ tay nhận lấy ngay.
Đường Tử Di lại lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong có ba quả đào. Thấy thế, mọi người đều tỏ vẻ kỳ quái, vì họ nghĩ dù là loại đào ngon đến mấy thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Đường Minh Huy không hề có vẻ ghét bỏ mà cười nói: “Đào gì mà thơm thế, Tử Di, con mua ở đâu đấy?”
Đường Tử Di: “Không phải đồ mua đâu bố, là đào tiên mà Ngô Bình trồng đấy ạ. Ăn nó vào thì có thể sống đến trăm tuổi, bố mẹ và ông chia nhau mỗi người một quả, ăn vào rất tốt cho sức khoẻ ạ”.
“Đào tiên?”, ông chủ Dương có dáng người cao gầy bật cười nói: “Các người đang đùa à? Trên đời có đào tiên ư?”
Song, nụ cười của ông ta lập tức cứng đờ, vì Đường Minh Huy đã lấy một quả đào ra rồi cắn một miếng. Ngay sau đó, thịt quả đã hoá thành một nguồn sức mạnh thanh mát rồi di chuyển khắp cơ thể.
Mùi thơm của đào toả ra khắp phòng, khiến ai ngửi thấy cũng thư thái dễ chịu.
Đường Minh Huy ăn thêm vài miếng thì thấy người nóng ran, tinh thần phấn chân: “Đúng là đào tiên có khác, giờ tôi thấy người lâng lâng như thần tiên ấy”.
Nói rồi, ông ấy liếc nhìn thấy một tảng đá dẹt, tảng này phải nặng hơn 200 cân, người bình thường chắc chắn không thể di chuyển được.
Đường Minh Huy bước tới, sau đó lấy hơi rồi nhấc tảng đá lên dễ dàng rồi đập mạnh xuống đất, làm mặt đất cũng phải rung lên.
Ông ấy cười nói: “Oa, sức tôi của tôi mạnh hơn nhiều lắm”.
Ngô Bình: “Năng lượng của đào tiên rất lớn, cần một khoảng thời gian mới hấp thu hết được, đến lúc ấy chú còn khoẻ hơn nhiều”.
Mọi người đều thấy chấn động, ăn mấy miếng đào mà đã khoẻ như vậy thì chắc đúng đào tiên rồi.
Nghiêm Khắc Mẫn thấy không ổn, lẽ nào lời Ngô Bình nói là thật, ông ta đã mắc bệnh tắc động mạch?
Ông chủ Dương là người thay đổi thái độ nhanh nhất, ông ta cười nói: “Anh Đường, bán cho tôi mấy miếng đào được không?”
Đường Minh Huy nói: “Xin lỗi anh Dương, cái này chỉ dành cho người nhà tôi thôi”.
Ông chủ Dương vẫn chưa chịu từ bỏ, ông ta quay sang cười nói với Ngô Bình: “Thần y Ngô, tôi cho thể mua ít thuốc của cậu được không?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, chúng ta đều là người của hội thương nhân Giang Nam thì nên giúp nhau chứ”.
Mọi người mừng rỡ rồi nhao lên đòi mua thuốc, còn Ngô Bình thì đồng ý hết.
Lúc này, có một người thanh niên đi tới rồi chào Ngô Bình: “Sư thúc”.
Người này chính là Phùng Thiếu Thanh - tiểu đồ đệ của Từ Quý Phi, nhà họ Phùng là một trong bốn nhà hào môn ở Giang Nam.