Anh bỗng dừng lại trên không, ánh mắt nhìn vào một nơi trên mặt đất. Trên một đống đất đá đổ nát, có một chàng thanh niên vừa tắt thở, mắt anh ta trợn trừng, vẻ mặt tràn ngập sự tuyệt vọng và không cam lòng.
Ngô Bình đáp xuống bên cạnh thi thể để quan sát, phát hiện người chết trông rất anh tuấn mạnh mẽ, lưng dài vai rộng, người mặc một bộ cẩm bào. Anh ta trúng độc nên chết, tu vi cũng không tệ, đã đạt đến cảnh giới Long Môn rồi.
Ngô Bình bỗng thấy hứng thú với người này, anh chỉ ngón tay vào giữa trán anh ta, đọc hết chút ký ức còn sót lại.
Mấy giây sau, anh biết được tình hình của người này. Thì ra người này tên là Tống Ngọc, là con vợ lẽ của nhà họ Tống - một trong ba gia tộc lớn của thành Thiên Vũ, từ nhỏ đã nỗ lực tu hành, mong có ngày thành công.
Lúc mười mấy tuổi, anh ta đã quen biết với một cô gái xinh đẹp tên Mộc Tiểu Ái. Hai người rất hạnh phúc, nhưng ngay ngày cưới của mình, vợ của anh ta đã bị anh cả làm nhục. Sau khi bị làm nhục, Mộc Tiểu Ái đã tự sát. Tống Ngọc bi phẫn cùng cực, muốn đi trả thù cho vợ, kết quả bị vệ sĩ của bà cả đánh bị thương, đồng thời cho uống thuốc độc.
Anh ta trốn khỏi Tống phủ, đi tới đây thì không kiên trì được nữa, trước khi chết anh ta vẫn còn ôm hận. Hận nhà họ Tống, hận mẹ con bà cả, hận bố, hận ông trời. Nhưng bây giờ có hận đến thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng anh ta đã chết, ôm theo sự không cam lòng và uất hận tột cùng.
Ngô Bình thở dài, tìm được một món đồ rất thông dụng ở đại thế giới Kiếm Đạo, kiếm bài.
Ở đây, kiếm bài tương tự như chứng minh nhân dân, trên kiếm bài có ký hiệu thể hiện rõ đang ở cảnh giới nào. Ở đại thế giới Kiếm Đạo, người không có kiếm bài bất tiện đủ đường, có nó thì vạn sự hanh thông.
Ví dụ như ở khách sạn lúc trước, vì không có kiếm bài nên Ngô Bình phải nộp tiền thuê gấp mười lần. Lúc vào thành, anh cũng phải lẻn vào, đi bình thường thì không thể nào vào thành được.
Ngô Bình nhặt kiếm bài của anh ta lên, gương mặt của anh dần thay đổi, chẳng mấy chốc đã biến thành gương mặt của đối phương.
Anh chôn thi thể Tống Ngọc rồi nói: "Tống Ngọc, tôi biết anh chết không nhắm mắt. Bây giờ tôi mượn thân phận của anh, để trả ơn, tôi sẽ tìm cơ hội báo thù cho anh".
Nói rồi anh tiếp tục đi tới thành Thiên Vũ.
Có hàng dài người đứng xếp hàng trước hội quán kiếm đạo của thành Thiên Vũ, bọn họ đều tới đây để thi.
Bây giờ Ngô Bình hoá thân thành Tống Ngọc, Tống Ngọc vốn đã là đại kiếm sư, thế nên bây giờ có thể trực tiếp thi lấy thân phận kiếm tông.
Ngô Bình xuất hiện không bao lâu thì có người phát hiện ra anh. Dù sao người có thân phận con vợ lẽ của nhà họ Tống cũng là người nổi tiếng ở thành Thiên Vũ, rất nhanh đã có người đi thông báo cho bà cả của nhà họ Tống.
Chẳng bao lâu sau, một gã trai dẫn theo mấy người hầu xuất hiện, người này tên là Tống Linh Kiếm, chính là con trai trưởng nhà họ Tống.
Hắn nhìn thấy "Tống Ngọc" không sao, lại còn tham gia thi chứng nhận thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ thẳng mặt anh quát: "Tống Ngọc, mày còn dám trở về à!"
Ngô Bình nhìn người này một cái, nhờ những lời bàn tán xung quanh mà anh đoán được người này chính là Tống Linh Kiếm.
Anh thờ ơ nói: "Tống Linh Kiếm, quỳ xuống chịu chết đi!"
Tống Linh Kiếm sững sờ, sau đó nổi giận: "Hỗn xược! Thứ khốn kiếp mày mà cũng dám chống đối tao à? Bắt nó cho tao!"
Đám tay chân sau lưng hắn đều có cảnh giới cao hơn Tống Ngọc, nhận lệnh xong thì lập tức nhào lên.
Ngô Bình phất tay, kiếm quang bay qua, mấy tên tay chân liền đầu lìa khỏi xác, máu tươi phun tung toé. Đến chết bọn chúng cũng không hiểu vì sao mình chết.
Tống Linh Kiếm sợ hãi, đứng ngây ra như phỗng.
Ngô Bình nhìn hắn, búng tay một phát, ấn đường của hắn đã bị kiếm khí xuyên thủng, đứng bất động. Vài giây sau, thi thể của hắn mới chầm chậm đổ xuống.
"Tống Ngọc, cũng xem như là tôi đã trả thù cho anh rồi", anh thầm nói.