Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Phi liền đáp: “Diệu Thủ tiền bối, anh họ tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không có ý đối đầu với tiền bối đâu, chúng tôi đi ngay đây”.

“Muốn đi sao? Nếu đã đến sinh sự thì cứ thẳng thắn một chút, tới so tài đi”, Tiên y Diệu Thủ lạnh lùng đáp.

Ngô Bình buông tay Tử Phi, bình thản nói: “Lúc nãy tôi chỉ buộc miệng nói vậy thôi, không có ý xem thường ông. Nhưng nếu như ông cứ không chịu thôi, vậy tôi sẽ đánh bại ông, thế được không?”

Tiên y Diệu Thủ nổi giận, tức quá bật cười: “Được, cậu tuổi còn trẻ mà lá gan không nhỏ đâu. Có điều tôi phải nhắc nhở cậu, nếu cậu không có bản lĩnh thật sự thì hôm nay sẽ phải để mạng lại đây”.

Ngô Bình nhìn sang người lúc nãy, mỉm cười, hỏi: “Xưng hô thế nào với anh bạn đây?”

Người đó đáp: “Tại hạ Hoa Tưởng Dung”.

Ngô Bình ngây ra một lúc rồi nhìn khuôn mặt buồn bã của anh ta, thầm nghĩ: Mặt anh có chỗ nào như hoa?

Anh nói với tiên y Diệu Thủ: “Anh ta là bệnh nhân của ông, nhưng cách ông điều trị là bảo anh ta đánh tan nguyên anh, tu luyện lại từ đầu, đúng không?”

Tiên y Diệu Thủ cười lạnh lùng: “Không sai, đấy là cách điều trị của ta. Nếu cậu có cách hay hơn thì chuyện hôm nay xem như thôi, nhưng nếu cậu không có cách nào hay thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi”.

Ngô Bình thấy ông ta không thân thiện thì lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi chỉ đi ngang qua, nhưng nếu như ông đã dồn tôi vào thế khó, cứ muốn gây khó dễ cho tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Muốn cho ông bẽ mặt thì cũng phải làm cho ra dáng, nếu tôi có cách hay hơn thì ông chịu gì đây?”

Tiên y Diệu Thủ: “Nếu cậu thật sự có thể trị khỏi cho cậu ta thì ta sẽ cho cậu một tỷ tiền báu”.

Ngô Bình: “Chỉ một tỷ tiền báu mà đã muốn mua mạng tôi sao? Mạng của tôi rẻ rúng quá vậy. Nếu như tôi có thể trị khỏi cho anh ta và cách của tôi hay hơn thì ông phải đền cho tôi năm tỷ tiền báu”.

Tiên y Diệu Thủ giận dữ nói: “Cậu có tư cách trả giá với tôi sao?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi có tư cách thật đấy”.

Tử Phi nói: “Anh họ của tôi là đệ tử thân truyền của Thiên Đạo môn, tiên y Diệu Thủ, ông dám động đến anh ấy thì Thiên Đạo môn sẽ lấy mạng ông”.

Tiên y Diệu Thủ nghe đến Thiên Đạo môn thì sắc mặt liền thay đổi: “Người của Thiên Đạo môn thì có thể ức hiếp người khác sao?”

Ngô Bình: “Bớt lắm lời đi, rốt cuộc ông có dám đồng ý với điều kiện của tôi không?”

“Được”. Tiên y Diệu Thủ hằm hằm: “Nếu y thuật của cậu không bằng tôi thì phải tự sát ngay lập tức”.

Ngô Bình là người của Thiên Đạo môn, tiên y Diệu Thủ không dám ra tay nên bảo Ngô Bình tự sát.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Được thôi, nhưng nếu ông thua thì phải đưa tôi năm tỷ tiền báu”.

Tiên y Diệu Thủ: “Không thành vấn đề, có điều cách bái phật của cậu không tính, vì tiên y ta đây không rảnh phí thời gian với cậu”.

Ngô Bình nói với Hoa Tưởng Dung: “Hoa huynh, mời lấy nguyên anh ra đi”.

Hoa Tưởng Dung từ từ giải phóng nguyên anh của mình ra. Nguyên anh của người này lớn hơn quả trứng ngỗng một chút. Ngô Bình xòe bàn tay, nó dừng trong lòng bàn tay anh.


Lúc này có thể nhìn thấy sự nóng nảy trong nguyên anh của Hoa Tưởng Dung. Tình trạng đó vô cùng nguy hiểm, rất dễ khiến anh ta bị tẩu hỏa nhập ma trong khi tu hành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK