Ngô Bình: "Thông Thiên lão tổ không phải chỉ là Đạo Quân thôi sao?"
Thân Công Nam Tinh: "Tuy ông ta chỉ là Đạo Quân nhưng ông ta có một pháp bảo vô cùng lợi hại, có thể giết được Đạo Tổ, thế nên mấy vị Đại La của thần thổ thông thiên đều tôn trọng ông ta".
Ngô Bình: "Sau đó thì sao? Đông Phương Vô Kỵ ngủ với vợ của Võ Càn Dương rồi còn muốn hại ông ấy sao?"
Thân Công Nam Tinh: "Chắc hắn ta nghĩ ngộ nhỡ Võ Càn Dương mạnh lên thì sẽ gây ra uy hiếp đối với hắn, thế nên đã tìm người dùng thủ đoạn khiến Võ Càn Dương không thể đột phá. Haizz, vốn là thiêu tài một thời tiền đồ sáng lạn, giờ lại phải làm viện chủ của viện Chu Tước".
Ngô Bình: "Xem ra thần thổ thông thiên hỗn loạn thật".
Thân Công Nam Tinh: "Không chỉ Võ Càn Dương, ba gia tộc lớn chúng tôi cũng đều phải cam chịu trước Đông Phương Vô Kỵ. Chỉ mới năm ngoái thôi, hắn ta còn chiếm luôn một mỏ khoáng sản của nhà Thân Công chúng tôi. Nhà chúng tôi đã đầu tư một khoản khổng lồ để khai thác mỏ đó, cuối cùng lại để kẻ khác chiếm hời".
Ngô Bình: "Tôi nghe nói thần thổ thông thiên mới chỉ khai khác một khu vực nhỏ, còn phần lớn khu vực chưa được khai thác?"
Thân Công Nam Tinh gật đầu: "Đúng vậy, vì thế thần thổ thông thiên là một nơi rất có tiềm năng".
Hai người đang tán gẫu thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gào thét làm chấn động cả trời xanh, đáng sợ khiến người ta kinh ngạc.
Ngô Bình hỏi: "Ai đang gào vậy?"
Thân Công Nam Tinh khẽ thở dài: "Anh cả của tôi".
Ngô Bình: "Anh của anh làm sao vậy?"
Thân Công Nam Tinh cười khổ: "Anh cả tôi có thiên phú tốt hơn tôi nhiều, nhưng 20 năm trước anh ấy ra ngoài chơi với chị dâu, sau khi trở về đột nhiên phát điên, gặp ai cũng giết. Cuối cùng bố tôi không thể không nhốt anh ấy lại. Mấy năm nay chúng tôi tìm vô số tiên y chữa trị, nhưng đều không thể chữa khỏi".
Ngô Bình: "Sao đi chơi một chuyến lại phát điên? Còn chị dâu anh thì sao?"
Thân Công Nam Tinh: "Một điều lạ là chị dâu tôi cũng đã mất tích. Nhà Thân Công vẫn luôn điều tra chuyện này, nhưng không tra được gì".
Ngô Bình nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cũng hiểu chút về y thuật, có thể xem qua cho anh ấy".
Mắt Thân Công Nam sáng bừng: "Thật sao? Vậy cảm ơn anh quá. Anh Lý, mời đi theo tôi!"
Ngô Bình đi theo Thân Công Nam Tinh đến một khu nhà. Khi đến gần có thể nghe thấy tiếng động lạ phát ra bên trong.
Họ đẩy cổng khu nhà ra, bên trong có một căn nhà bằng đồng, bên trên khắc vô số tiên văn, tạo thành trận pháp trấn áp.
Thân Công Nam Tinh: "Anh Lý, anh cả tôi ở bên trong. Vì anh ấy phát điên nên gặp ai cũng tấn công, hơn nữa sức lực lại rất lớn, anh phải cẩn thận".
Ngô Bình: "Ừ, tôi hiểu rồi".
Anh lấy một cái chìa khóa mở cánh cửa đồng ra, vào khoảnh khắc cửa mở, bên trong phát ra tiếng gào giận dữ. Ngô Bình nhìn kỹ thì thấy một người đàn ông bị khóa trên một chiếc trụ đồng bằng hàng trăm dây xích. Mỗi khi người đó cử động, phù chú trên dây xích và trên cột trụ sẽ tỏa ra ánh sáng, sau đó khóa chặt người đó lại. Vì không thể giãy giụa nên người đó rất bực bội, thường phát ra tiếng kêu gào.
Ngô Bình đi đến trước cột trụ đồng quan sát ngườ đàn ông. Mặt người này có ba phần giống Thân Công Nam Tinh, cao lớn đẹp trai, nhưng lúc này khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, đôi mắt tràn đầy thù hận và tức giận.