Chu Ngạo Quân cười nói: “Cám ơn anh Ngô!”
Cứ như vậy, ba người đi đến một sân viện ngay trung tâm đảo Linh Tê. Xung quanh sân viện có một rừng trúc, trong sân viện có một căn nhà trúc, trước nhà là một hồ nước lớn chừng một mẫu. Lúc này, một người đàn ông mặc đồ vải bụi bặm, đang ngồi trên ghế dài lắc lư. Bên chân người này có một con báo, toàn thân màu đen nhánh, khi hô hấp phát ra cả tiếng khò khè.
Trong sân viện không có nhiều khác, mấy người Ngô Bình vừa đến, người trung niên lập tức đứng dậy, cười ha ha hỏi: “Mọi người muốn dùng bữa sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông là ông chủ ở đây sao?”
Người trung niên rất khách khí, cười nói: “Đúng vậy. Tôi họ Hoàng, gọi tôi là lão Hoàng là được”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng, nghe nói đồ ăn nhà ông rất ngon, có thể giới thiệu với tôi xem có món gì không?”
Người trung niên lập tức lấy một cuốn thực đơn đưa cho Ngô Bình, cười nói: “Đều có bên trên cả, cậu muốn ăn món nào, tiệm đều có thể làm”.
Món thứ nhất tên thịt trai xào, giá cao đến ba trăm tiền tiên. Phải biết rằng, cái giá ba trăm tiền tiên còn giá trị hơn cả ba tỷ, ai lại bỏ ra ba tỷ để ăn một món xào chứ? Trừ phi là kẻ điên!
Cho dù bây giờ Ngô Bình rất có tiền nhưng cậu cũng không nhịn được mà nhíu mày, hỏi: “Ông chủ, thịt trai này có gì đặc biệt không?”
Ông chủ nói: “Đương nhiên rồi”.
Nói rồi ông ta đi đến bên hồ, vươn tay với ra một con trai khổng lồ bên trong, đường kính hơn một mét, bên ngoài trai ngọc có cả hoa văn kỳ lạ. Người có kinh nghiệm vừa nhìn cũng có thể biết được, con trai này sống ít nhất đã tám trăm năm, là một trai tinh!
Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao thịt trai lại mắc như vậy rồi, cậu thở dài một hơi: “Có thể ăn được thịt trai tinh tám trăm năm, cái giá này cũng hợp lý”.
Chu Ngạo Quân không nhịn được nói: “Anh Ngô, hay là chúng ta đổi hôm khác đến ăn đi, bây giờ tôi không đói lắm”.
Ngô Bình cười ha ha: “Tiền nào của đó, nếm thử thì có sao nào?”
Cậu mở thực đơn món thứ hai, là món hải giao kho tàu, giá một ngàn tiền tiên!
Ngô Bình trừng mắt, hói: “Hải giao này chính là giao long trong biển sao?”
Ông chủ cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, bình thường là hải giao từ năm trăm năm trở lên. Đương nhiên cũng có hải giao ngàn năm, nhưng giá đắt hơn gấp mười lần”.
Ngô Bình: “Vậy thêm một món hải giao kho tàu”.
Sau đó cậu lại giở thực đơn, gọi món thứ ba, “hào hoàng nước” giá tám trăm tiền tiên, tôm hùm hấp giá bảy trăm tiền tiên.
Sau khi gọi món xong, ông chủ ki kia bỗng bay lên trời, nói: “Tôi đi rồi về, mọi người đợi một lát”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, chắc chắn là ông ta đi bắt giao long, hào hoàng và tôm hùm rồi. Mấy thứ này đều là quái vật thành tinh cả”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào, tôi cảm thấy tu vi ông ta sâu không lường nổi”.
Liễu Kim Long: “Không rõ nữa. Nhưng từ sau khi đảo Linh Tê mở đảo thì ông ta đã ở trên đảo rồi. Ban đầu còn có vài người đến đây gây chuyện, nhưng sau cùng đều bị ông ta đánh chết cả. Sau khi đánh chết liên tục mấy nhóm người thì cũng không còn ai dám đến gây chuyện với ông chủ Hoàng này nữa”.
Ba người ngồi trong viện đợi trước, Liễu Kim Long tìm lá trà trong túi, ngâm một chum trà trước.
Chưa uống hết một chum trà thì ông chủ Hoàng kia đã quay về, chỉ nghe thấy vang lên tiếng động phía sau, mơ hồ nghe thấy tiếng giao long gào thét thảm thiết. Mười mấy phút sau lại có mùi hương kỳ lạ bay đến. Ngô Bình chỉ ngửi một lát thì hai mắt đã sáng lên, nói: “Đúng là mắc có lý do của mắc, mùi hương này thơm thật!”
Liễu Kim Long cũng chảy nước miếng, nói: “Tôi nghe nói, thức ăn mà tu sĩ Tiên Giới ăn không giống với giới thế tục chúng ta, bọn họ ăn là gạo tiên, linh thảo, thịt yêu thú. Bây giờ xem ra, chắc chắn lời này không hề nói ngoa!”
Nói đến gạo tiên, Ngô Bình lại mở thực đơn ra, nói: “Trong này cũng có cơm gạo tiên, một chén hai mươi tiền tiên, cũng không mắc”.
Vì thế cậu cao giọng nói: “Ông chủ Hoàng, lấy thêm mời chén cơm”.
“Được!”. Giọng ông chủ Hoàng vọng lại từ sân sau, có như rất vui vẻ.