Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Giang Hải Sơn trông ngóng mà canh ở trước cửa, không bao lâu sau, đã thấy một người thanh niên dáng vẻ cao gầy xuất hiện, anh ta nhìn thoáng qua thảm đỏ, sau đó nở một nụ cười: “Chú ba, chỉ là Sơ Nhan đưa bạn trai đến đây ra mắt, chú có cần phải làm long trọng đến vậy không?”

Giang Hải Sơn hơi hơi mỉm cười, nói: “Thành Phong à, con rể tương lai của chú có thân phận không hề tầm thường, nên ta phải làm cho chu toàn lễ nghĩa”.

Thanh niên kia vừa nghe Giang Hải Sơn nói như thế, lập tức “hừ” một tiếng, nói: “Chú ba, cách đây không lâu, Hồ công tử của Hồ tông đến đây để cầu hôn, chú và Sơ Nhan đều không chịu người ta. Vị Hồ công tử kia chính là thiên tài Hồ tông, là một trong số những người được chọn để kế thừa chức tông chủ Giang tông trong tương lai. Người có thân phận như thế, lúc trước chú ba cũng không xem trọng, sao bây giờ lại muốn đi nịnh bợ người khác? Chẳng lẽ là thân phận của người này còn cao hơn cả Hồ công tử hay sao?”

Người này tên Giang Thành Phong, là con trai của Giang Hải Vân, Giang Hải Sơn nghe anh ta nói xong cũng không tức giận, nói: “Chuyện này không giống nhau, vị đang đến này, là người mà Sơ Nhan thích. Cho dù người kia có thân phận cao đến đâu, chỉ cần là Sơ Nhan không thích, thì chú cũng không ép nó”.

Giang Thành Phong lắc đầu: “Chú ba, chú có biết vì sao đến bây giờ chú vẫn còn là một hồng y trưởng lão không? Là vì chú quá bướng bỉnh! Nếu như Sơ Nhan gả cho Hồ công tử rồi, một khi cậu ta nắm quyền, thì đừng nói là tử y trưởng lão, Giang tông nhất định sẽ nâng chú lên vị trí kim y trưởng lão!”

Trong khi hai người đang nói chuyện, Ngô Bình và Giang Sơ Nhan độn quang đến trước cửa, nhìn thấy thảm đỏ ở cửa, Giang Sơ Nhan cong môi cười, nói: “Cha, vị này chính là Lý Huyền Bình, Lý công tử”.

Ngô Bình ôm quyền hành lễ: “Tham kiến Giang bá bá”.

Giang Hải Sơn cười “ha ha”, vội vàng nói: “Lý công tử, mau, mau vào trong nhà ngồi”.

Đang định bước vào trong, Giang Thành Phong bỗng nhiên ngăn cản Ngô Bình, anh ta nhìn anh từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi: “Chờ chút đã. Vị Lý công tử này, không biết cậu là đệ tử của môn phái nào, tu vi như thế nào thế?”

Thấy dáng vẻ không có chuyện thì tự đi kiếm chuyện của Giang Thành Phong, Giang Sơ Nhan nhíu mày lại, nói: “Anh họ, Lý công tử là khách, sao anh lại có thể vô lễ đến như vậy”.

Giang Thành Phong nghiêm trang nói: “Sơ Nhan, lúc trước em từ chối lời cầu hôn của Hồ công tử, anh đang muốn hỏi rõ xem người đàn ông mà em thích rốt cuộc là người như thế nào. Nếu cậu ta là nhân vật nhỏ không có tiền đồ gì, thì anh họ của em chính là người đầu tiên không đồng ý cho hai người kết hôn”.

Giang Hải Sơn vội vàng kéo Giang Thành Phong sang một bên, có hơi bực bội mà nói: “Thành Phong, con làm loạn cái gì đó”. Nói rồi, lập tức mời Ngô Bình đi vào trong nhà.

Ngô Bình cũng không ngại, mấy người cùng đi vào phòng khách. Giang Thành Phong ngồi ở chỗ đối diện, biểu cảm có hơi khinh ệt, anh ta cũng không cảm thấy Ngô Bình đang ngồi ở trước mặt có thể có địa vị còn cao hơn cả Hồ công tử.

Giang Hải Sơn lập tức nói: “Lý công tử, có bận chuyện của Đan Đạo Viện ở bên kia không?”

Ngô Bình cười nói: “Cũng may là có Sơ Nhan trông chừng ở đó nên con tương đối yên tâm, nên không thường xuyên sang đó”.

Nghe Ngô Bình nói mình đến từ Đan Đạo Viện, Giang Thành Phong lập tức hỏi: “Hóa ra cậu làm việc ở Đan Đạo Viện mới thành lập à, chẳng lẽ học đồ luyện đan ở trong đó à?”

Giang Sơ Nhan nhàn nhạt nói: “Anh họ, Lý công tử là viện chủ của Đan Đạo Viện, chuyện lớn như thế, anh cũng không biết sao?”

Giang Thành Phong sửng sốt, giật mình nói: “Viện chủ của Đan Đạo Viện không phải họ Ngô sao?”

Ngô Bình cười nói: “Ngô Bình là tên giả mà tôi dùng, lúc tôi hành tẩu thiên hạ, thường hay dùng cái tên này. Tên thật của tôi là Lý Huyền Bình”.

Giang Thừa Phong hoàn toàn sửng sốt, khó trách Giang Sơ Nhan lại luôn làm việc ở Đan Đạo Viện, khó trách cô lại không hề có chút hứng thú nào với Hồ công tử! Trước mặt viện chủ Đan Đạo Viện, Hồ công tử vốn không hề đáng giá một chút nào!

Biết bản thân đắc tội đến đại nhân vật, Giang Thành Phong vội vàng chắp tay cười khổ: “Viện chủ Lý, vừa rồi là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, anh cũng quan tâm đến Sơ Nhan thôi”.


Sau khi nói mấy câu, Ngô Bình đã lấy ra ba bình đan dược mà anh đã luyện chế, đặt chúng ở trên bàn, cười nói: “Giang bá bá, lần đầu tiên con đến đây, cũng không chuẩn bị lễ vậy. Ba viên đan dược này là đan dược mà con luyện chế gần đây, hy vọng có thể giúp cho việc tu hành của Giang bá bá”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK