“Ông Mạc, Thạch Thanh là người khiêu chiến trước, hơn nữa chưởng môn cũng đã nói sống chết tự chịu, sao giờ ông lại ra tay với con rể tôi?”, ông ấy gào lên chất vấn.
Mạc Liên Phong thất bại nên phẫn hận nói: “Không giết nó thì tôi biết ăn nói sao với bên nhà vợ?”
Thượng Quan Tề Sinh cười lạnh nói: “Ông Mạc, nếu ông dám giết con rể tôi thì tôi thề nhất định sẽ giết thằng con riêng Mạc Thái của ông”.
Chuyện Mạc Liên Phong có con riêng thì ai cũng biết nhưng không dám nói ra, giờ Thượng Quan Tề Sinh nói to trước mặt bao người như vậy, hơn nữa còn lớn giọng uy hiếp nên khiến Mạc Liên Phong thấy khó xử, ông ta thở dài nói: “Thượng Quan Tề Sinh, ông dám đe doạ tôi à?”
Hiên Viên Tịch Cổ thấy bất ổn nên nói: “Thôi, ông Mạc, chuyện qua rồi, cái chết của Thạch Thanh không thể trách Trương Huyền Bình được”.
Mạc Liên Phong hừ mạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hiên Viên Tịch Cổ: “Mọi người đến đủ rồi đấy, bắt đầu thôi”.
Một trưởng lão bước ra rồi tuyên bố: “Cuộc thi Y Đạo chính thức bắt đầu, mời các thi sinh vào chỗ”.
Lập tức có hơn 200 người bước ra rồi tiến vào trung tâm của hội trường.
Ở đây có rất nhiều bàn, mỗi người một bàn nên ai nấy đều đi tìm chỗ của mình.
Trưởng lão kia nói: “Đầu tiên sẽ là phần trả lời câu hỏi, mỗi người sẽ nhận được đề thi khác nhau, nhưng độ khó thì tương đương, điểm tối đa của vòng này là 100, điểm số sẽ cộng vào điểm tổng sau bốn vòng thi”.
Lúc này, có một tiên đồng mang đề thi tới phát cho mỗi thi sinh một tờ. Mọi người nhận lấy đề thi xong thì bắt đầu mở ra đọc ngay. Những câu hỏi được chọn vào đề thi đều rất khó, ai trả lời được một đến hai câu là quá siêu rồi.
Trong lúc mọi người đang vắt óc suy nghĩ thì có hai người gần như đọc xong cái là bắt đầu viết ngay. Hai người này chính là Ngô Bình và người thanh niên tên là Mạc Thái. Ngô Bình chỉ cần nhìn đề bài là biết đáp án ngay rồi, còn Mạc Thái thì là con riêng của Mạc Liên Phong nên cũng khỏi phải bàn.
Mạc Thái được phát đề thi đầu tiên, hơn nữa hắn ta đã được đọc đề thi này rồi nên biết đáp án là gì ngay.
Tuy thế nhưng người hoàn thành xong nhanh nhất vẫn là Ngô Bình, vài phút sau thì Mạc Thái mới xong.
Đáp án được chia ra rồi mang lên cho sáu Tiên y chấm điểm.
Ngô Bình làm xong nhanh nhất nên cũng được chấm điểm đầu tiên, Tiên y số một đọc đáp án của anh xong thì chấn động, sau đó đôi mắt như phát sáng.
Ông ấy nhanh chóng cho anh 100 điểm.
Đáp án của người thứ hai cũng khá tốt nên cũng được 100 điểm.
Trong số sáu người chấm thi thì có ba người là người của Mạc Liên Phong, nhưng họ vẫn phải cho Ngô Bình 100 điểm. Chịu thôi, vì đáp án của anh quá hoàn hảo, thậm chí còn có điểm đáng để họ nghiên cứu. Đáp án thế này mà không được điểm tuyệt đối thì ai mà chấp nhận được.
Tuy Mạc Thái đã biết trước đáp án, nhưng bài thi cũng không thể so với Ngô Bình được. Trong sáu người chấm thì có ba người cho hắn ta 100 điểm, hai người cho 90 điểm và một người cho 95 điểm.
Ở thế thắng chắc rồi mà Mạc Thái lại thua, điều này khiến Mạc Liên Phong bắt đầu sốt sắng. Phải biết rằng, để người con riêng của mình có lợi thế, ông ta đã đẩy giải thưởng lên rất cao, nhỡ giờ Ngô Bình mà thắng thì biết làm thế nào bây giờ?
Ông ta lập tức gọi Mạc Thái rồi thì thầm to nhỏ: “Con làm ăn kiểu gì thế? Bố đã đưa đáp án cho con rồi cờ mà, sao vẫn thua thằng kia?”
Mạc Thái vò đầu bứt tai nói: “Con cũng thấy lạ, hay giám khảo thiên vị nó?”