Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ Ngô Bình là chủ của ba châu, nắm trong tay một trăm nghìn đại quân, Long Quốc cũng phải khách sáo với anh.

Ngô Bình nhìn sứ giả, ông ta tầm năm mươi tuổi đổ xuống, tu vi không cao nhưng lại giỏi ăn nói.

“Đại nhân Chu, ông đến đây có gì cần chỉ bảo sao?”, Ngô Bình hỏi.

Chu Quy cười, nói: “Đại soái, hoàng đế bệ hạ đã quyết định phong người là Thái Thanh Vương”.

Ngô Bình vừa nghe xong thì cười: “Thái Thanh Vương? Tam châu Thái Thanh là do tôi cùng anh em liều mạng mới giành được, có liên quan gì với Long Quốc chứ?”

Chu Quy nói: “Đại soái, sau lưng Long Quốc là đại thiên tôn, sau này chắc chắn Long Quốc sẽ thống nhất thiên hạ, nắm giữ cả đại lục Côn Luân. Bây giờ quy thuận thì chỉ thêm lợi chứ không có hại”.

“Cảm ơn, nhưng bổn soái không có hứng thú gia nhập Long Quốc. Long Quốc các ông muốn có địa bàn thì hãy phái quân đến đánh với đại quân sói yêu đi”. Anh lạnh lùng nói.

Chu Quy tái mặt: “Đại soái, với cục diện bây giờ, yêu tộc không quan trọng, quan trọng là thần tộc. Chúng tôi nhận được tin thần tộc đã phái không ít cao thủ, muốn thành lập thần quốc ở Côn Luân, nếu thật sự là như vậy thì một nơi như Thái Thanh chắc chắn sẽ bị nhằm vào đầu tiên. Nhưng nếu Thái Thanh gia nhập Long Quốc thì chuyện đó sẽ không xảy ra”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây Long Quốc đã lập một tổng đốc ở đây rồi đúng không? Vậy lúc đại quân của yêu tộc đến, người của các ông đã ở đâu? Có từng đánh với yêu quân trận nào chưa?”

Chu Quy: “Lúc đó lúc đó, bây giờ là bây giờ, Long Quốc đang tích lũy sức mạnh, chuẩn bị ra đòn chí mạng với đại quân sói yêu”.

“Thì ra là như vậy”. Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Không biết khi nào các ông sẽ xuất binh? Vốn dĩ tôi định công phá đại doanh yêu tộc nhưng nếu các ông đã có kế hoạch rồi, vậy thì tôi nhường cơ hội lại cho các ông đó”.

Chu Quy đảo mắt: “Chuyện này chỉ mới đang tính toán thôi”.

Ngô Bình lớn tiếng hừm: “Ông quay về nói cho hoàng đế Long Quốc biết, sau này tiên cảnh Thái Thanh sẽ là địa bàn của Thái Thanh giáo, người ngoài đừng hòng động đến”.

Chu Quy sầm mặt lại: “Lý đại soái, người định đối đầu với Long Quốc thật sao?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Nếu tôi muốn đối đầu với Long Quốc thì ông đã không có cơ hội đứng ở đây nói chuyện với tôi rồi”.

Chu Quy biết có khuyên thêm cũng không có kết quả, ông ta thở dài: “Vậy tôi đành chào tạm biệt, hi vọng Lý đại soái cân nhắc thêm”.

Sau khi Chu Quy đi, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Sự xuất hiện của Chu Quy đã nhắc nhở anh, diện tích của bảy châu Thái Thanh không phải nhỏ, được truyền qua nhiều đời, các dân tộc gần gũi nhau, nếu như xây dựng nên một tiên quốc thì không chừng có thể kế thừa địa vị của tiên quốc”.

Vân Tịch: “Dù không kế thừa được địa vị của tiên quốc thì cũng có thể có chỗ đứng trên đất Côn Luân. Tiên cảnh Thái Thanh vốn dĩ có chút liên hệ với tiên giáo Thái Thanh, sau này có thể nhờ vả Thái Thanh tiên giáo”.

Ngô Bình: “Điểm này không khó, anh nói với sư phụ một tiếng, để Thái Thanh tiên giáo biến chỗ này thành địa bàn của tiên giáo là được”.

Vân Tịch: “Đến lúc đó có thể nhờ vào các chiến sĩ người sói được chuyển hóa để khống chế bảy châu, và Huyền Bình sẽ là đại đế đời đầu tiên của tiên quốc”.

Ngô Bình: “Anh có làm đại đế của tiên quốc hay không không quan trọng, bảy châu Thái Thanh muốn ổn định thì nhất định phải hợp nhất với nhau, như vậy thì dù có yêu tộc xâm lược, tu sĩ của bảy châu cũng có thể chống trả”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK