Hướng Chấn Minh nói: "Cậu Ngô, chẳng phải cậu đã hiểu được bảy, tám câu kinh văn sao? Nếu có thể tìm hiểu ra được mấy thứ tuyệt học gì đó, tùy tiện dạy chúng tôi một ít đã là ân huệ to lớn rồi!"
Ngô Bình suy ngẫm một lát rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ dạy cho Tuyết Vũ trước vậy".
Tuyết Vũ ngẩn ra: "Cậu muốn dạy tôi?"
Ngô Bình gật đầu: "Tìm một nơi yên tĩnh đi".
Hướng Chấn Minh vội sai người đi sắp xếp.
Hai người đi tới một căn nhà khác, Ngô Bình suy nghĩ một lát, nhớ đến trong kinh văn có đoạn liên quan đến bộ pháp. Bộ pháp kia cực kỳ ảo diệu, có thể lên trời xuống đất, nếu thi triển thì chẳng ai có thể tìm được, tuyệt không thể tả.
Cậu chỉ ngẫm nghĩ một lúc, kết hợp với ký ức trong đầu đã sáng tác ra một bộ bộ pháp tên là Thiên U Bộ. Ý là bộ pháp này có thể lên được trời, hạ được hoàng tuyền, không gì không làm được.
Ngô Bình nghĩ xong bí kỹ bèn thi triển, lần đầu dùng còn tưởng sẽ không có hiệu quả rõ rệt. Ai ngờ vừa nhấc chân, Ngô Bình đã biến mất, chỉ có một loạt dấu chân mờ nhạt trên mặt đất tựa như sóng gợn.
Tuyết Vũ sững sờ, đây là bí kỹ gì vậy!
Trong lúc cô ta đang vô cùng kinh ngạc thì cảm thấy tóc bị ai đó giật một cái, quay đầu lại mới thấy Ngô Bình đã đứng sau lưng mình.
Ngô Bình cười hỏi: "Thiên U Bộ này thế nào?"
Tuyết Vũ vội vàng gật đầu: "Quá thần kỳ!
Ngô Bình: "Đây chỉ là Vô Hình Bộ trong chín bước của Thiên U Bộ, những bước khác sẽ chậm rãi dạy cô sau".
Ngô Bình nói thì đơn giản, nhưng khi Tuyết Vũ dùng hết sức thi triển lại cứ luôn hoa mắt chóng mặt, không có cách nào thể hiện được tinh túy của nó. Ngô Bình dạy mấy lần mà cô ta vẫn không làm được thì lập tức hơi mất kiên nhẫn nói: "Cô được không vậy, cái này thôi cũng học không được".
Tuyết Vũ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Thưa cậu, tôi sẽ cố gắng học".
Ngô Bình lại dạy thêm mấy lần, cảm thấy cô ta vẫn không hiểu được ý chính thì không khỏi khó hiểu, bí kỹ này khó lắm hả? Cậu cũng không nghĩ xem tư chất, căn cốt và thực lực giữa cả hai thế nào, dẫn đến người thì học chậm, người thì có thể thành thạo trong một thời gian ngắn.
Mắt thấy cô ta thật sự học không được, Ngô Bình thở dài nói: "Cô tới dây, giẫm lên hai chân tôi, tôi dẫn cô đi một lần".
Tuyết Vũ ngẩn người nói: "Thưa cậu, vậy có phải hơi kỳ cục không?"
Ngô Bình: "Bớt nói nhảm, đi lên".
Vì thế, Tuyết Vũ đưa lưng về phía Ngô Bình, hai chân đạp lên chân cậu, tay trái Ngô Bình ôm chặt lấy eo, tay phải đè lên mạch của cô ta, quan sát và điều khiển cách thức vận chuyển bí lực trong cơ thể Tuyết Vũ.
Sau khi Tuyết Vũ đứng vững, cảm thấy cơ thể mình dính sát vào Ngô Bình, sự tiếp xúc gần gũi như này khiến cô ta bối rối, hô hấp cũng hơi rối loạn.
Ngô Bình nhíu mày: "Cô nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần, cảm giác cách bí lực vận chuyển đi".
Cậu nói xong bèn nhấc chân, dùng lực của bàn chân và eo dẫn Tuyết Vũ thi triển Thiên U Bộ. Hai người vừa di chuyển đã biến mất tại chỗ, chì còn lại một loạt dấu chân nhợt nhạt trên mặt đất.
Tuyết Vũ kinh ngạc khẽ gọi, cảm giác được một sự kỳ diệu chưa bao giờ có, cơ thể nhẹ nhàng như yến bay lượn trên không.