Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Chân Nhi: “Bình thường mà, không biết có bao nhiêu người muốn lấy lòng Tổng dốc. À, nghe nói Tổng đốc này có quan hệ rộng ở Tiên Giới lắm, chắc sẽ có nhiều thiên tài ở đó đến đây tối nay”.

Lâm Tích Quân: “Ừm, hình như có hai người là thiên tài trên bảng Chân Quân và Tiên Quân đấy, còn mọt người đến từ Âm Dương Giáo nữa”.

Dẫu sao Ngô Bình cũng là tông chủ của Lý Môn, Lý Thanh Đế lấy thiệp mời ra, một người nhận thiệp rồi nói: “Mời vào ở cửa ngách”.

Lý Thanh Đế sầm mặt nói: “Tông chủ nhà tôi có địa vị cao quý, sao lại đi cửa ngách? Mau mở cửa lớn ra!”

Đệ tử kia cười lạnh rồi ném thiệp mời xuống đất: “Tông chủ Lý Môn cái quái gì! Tuổi gì so với Tổng đốc chứ, muốn vào thì ra chỗ cửa ngách xếp hàng, không thì biến đi”.

Uỳnh!

Lý Thanh Đế tung một chưởng đánh bay cửa lớn rồi lạnh giọng nói: “Hỗn láo, to gan nhỉ!”

Người hầu tức giận: “Dám đánh tao! Người nào giở thói ngang ngược ở phủ Tổng đốc đều phải chết”.

“Ầm!”

Trong phủ Tổng đốc, một bàn tay đỏ rực bay ra, đập mạnh về phía Lý Thanh Đế.

Lý Thanh Đế hoảng hốt, người ra tay là một Thiên Tiên, dù anh ta có thể đỡ được đòn tấn công này thì cũng sẽ chật vật.

Ngô Bình lập tức xuất hiện trước mặt Lý Thanh Đế, anh giơ tay, một bàn tay lớn có ánh sao bao quanh đỡ lấy một đòn của đối phương. Âm thanh cực lớn vang lên, bàn tay đỏ rực nát bét, còn bàn tay của anh tiếp tục đánh vào phủ Tổng đốc, nện xuống đất rồi lại thu lại.

Mọi người nhìn thấy một tu sĩ trung niên bị Ngô Bình lôi ra từ trong phủ Tổng đốc, ông ta đang vùng vẫy trong tay anh, vẻ mặt hoảng hốt.

“Ầm!”

Bàn tay lớn của Ngô Bình đập vào phiến đá nằm trên mặt đất. Lúc ra tay Ngô Bình thi triển Nhị Hướng Huyền Công đưa đối phương vào thế giới hai chiều, trở thành một bức tranh rồi in trên phiến đá, sau đó chỉ thấy trên phiến đá xuất hiện hình dáng một người, người đó đang động đậy nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi mặt phẳng hai chiều kia.

Mọi người đều kinh ngạc, đây là thủ đoạn gì thế?

Ngô Bình cao giọng nói: “Đây là cách tiếp đón khách của phủ Tổng đốc sao?”

Lúc này một giọng nói vang lên: “Mở cổng lớn, đón khách quý vào”.

Người hầu sợ hãi vội vàng gọi người mở cổng lớn, lúc này Ngô Bình mới sải bước đi vào.

Ánh mắt những người khác đều hiện lên vẻ ngưỡng mộ, vì từ trước đến nay, người bước vào được cổng lớn của phủ Tổng đốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Người này là tông chủ Lý thị à?”

“Đúng thế, nghe nói thực lực rất mạnh, hơn nữa chỗ dựa cũng rất lớn”.

“Thảo nào, tông chủ đến ngày hôm nay không một trăm cũng có tám mươi người nhưng cậu ta là người đầu tiên bước vào phủ Tổng đốc”.

Ngô Bình vừa bước vào phủ Tổng đốc là đã cảm nhận được một thần niệm cực mạnh đang quấn chặt lấy mình, chắc là một loại pháp trận nào đó. Pháp trận này nhắm vào anh và mấy người Lý Thanh Đế, tạo ra áp lực cực lớn, nếu không có thực lực đủ mạnh thì lúc này đã xấu mặt rồi.

Ngô Bình phóng kiếm vực ra bao trùm lấy mấy người Lâm Tích Quân, Chu Chân Nhi, mặc dù sức mạnh của pháp trận rất đáng sợ nhưng cũng không thể phá được phòng thủ của kiếm vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK