Cô gái mặc váy vàng còn lại cười nói: “Anh ta còn trẻ thế mà đã là tông chủ rồi, đương nhiên phải có điểm hơn người chứ”.
Cô gái váy đỏ: “Chu Chân Nhi, Lâm Tích Quân tôi chấm tông chủ này rồi đấy, cô đừng có mà tranh với tôi”.
Chu Chân Nhi cười nói: “Cô đừng có tự sướng nữa, tông chủ không thèm để mắt đến cô đâu”.
Các đệ tử đi rồi, Ngô Bình cũng cầm tài liệu giảng dạy rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa, anh đã bị hai cô gái đẹp quấn lấy.
Một cô váy đỏ, một cô váy vàng, cả hai đều đẹp hết chỗ chê. Cô gái váy đỏ có khí chất hơn một chút, còn cô gái váy vàng thì có nét cổ điển hơn.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Hai cô là?”
Cô gái váy đỏ cười nói: “Tông chủ Lý, em là Lâm Tích Quân”.
Cô gái váy vàng: “Tông chủ, em là Chu Chân Nhi”.
Ngô Bình chào lại: “Chào hai cô, hai cô tìm tôi có việc gì không?”
Lúc này, Lý Thanh Đế chạy tới rồi cười nói: “Tông chủ, Lâm Thị và Chu Thị muốn liên hôn với Lý Thị chúng ta”.
Ngô Bình lập tức nhớ ra rồi nói: “Liên hôn cũng được”.
Sau đó, anh kéo Lý Thanh Đế tới rồi nói: “Hai cô nhìn đi, đây là phó tông chủ, truyền nhân của Thanh Đế, tên là Lý Thanh Đế, hai cô thấy anh ta thế nào?”
Lý Thanh Đế vội nói: “Tông chủ, tôi có vợ rồi mà”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi cũng thế, nhưng đàn ông thì năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, anh cứ lấy thêm vài cô nữa đi”.
Chu Chân Nhi nói: “Tông chủ, nhưng em phải lấy anh cơ”.
Lâm Tích Quân cũng nói: “Em cũng thế”.
Ngô Bình đẩy Lý Thanh Đế ra rồi nói: “Xin lỗi, tôi có người yêu rồi”.
Lâm Tích Quân cười nói: “Tông chủ vừa nói đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường cơ mà?”
Ngô Bình nói: “Hai cô đều là con gái nhà quyền quý, từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, sao cứ đòi lấy tôi thế?”
Chu Chân Nhi: “Lý do lớn nhất là vì liên hôn, hai nhà chúng ta kết thành thông gia sẽ có lợi ích rất lớn cho nhau, hơn nữa em rất khâm phục tông chủ”.
Lâm Tích Quân: “Lý do của em cũng thế, nhưng nhà họ Lâm em sẽ tuyển một trăm chàng rể, sau đó chọn ra một người xuất sắc nhất để nhận truyền thừa của gia tộc”.
Chu Chân Nhi cười lạnh nói: “Truyền thừa mạnh nhất cái quái gì, rõ là tà pháp của Huyết tổ thôi mà?”
Lâm Tích Quân tức giận nói: “Chu Chân Nhi, Thiên Huyết Kinh không không phải tà pháp, mà là một công pháp vô thượng mở khoá huyết mạch”.
Chu Chân Nhi hừ nói: “Thế thì có gì hay? Nhà họ Chu tôi cũng có truyền thừa vô thượng đấy, tên là Thần Lực Kinh, nó có thể ở khoá sức mạnh! Nếu tôi liên hôn với Lý Thị thì tông chủ Lý sẽ được lĩnh ngộ môn công pháp này”.
Lâm Tích Quân: “Nực cười! Thần Lực Kinh của nhà cô từ thời Tiên Quốc đã không có ai tu luyện được, chứng tỏ là có vấn đề rồi”.
Chu Chân Nhi cau mày nói: “Thiên Huyết Kinh nhà cô thì khác đấy? Cứ luyện đến cảnh giới Chân Huyết là chết vì nổ banh xác còn gì. Vì thế nên nhà cô cũng có nhiều người chết lắm đúng không?”
Hai bên tranh cái gay gắt, Ngô Bình vội nói: “Này hai cô, kể ra cũng trùng hợp, tôi cũng có một cô bạn gái họ Chu, một cô họ Lâm, vì thế dù liên hôn thì tôi cũng có người để chọn rồi”.
Chu Chân Nhi: “Thật ư? Tông chủ có người thật rồi à? Không sao, tôi có thể cùng cô ấy đại diện cho Chu Thị gả vào Lý Môn”.
Ngô Bình cạn lời, lẽ nào linh khí hồi phục xong thì phụ nữ cũng thay đổi ư?