Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ hồn của anh phóng ra khí tức đáng kinh ngạc, đầu óc những người còn lại trống rỗng, ai nấy đều ngoan ngoãn quỳ xuống đất, cả người run rẩy.

Phía sau lại có một đám người lao đến, người đi đầu là một người trung niên, người này không cao nhưng rất cường tráng, mắt ông ta màu đỏ, con ngươi trông không giống người bình thường.

Người trung niên nhìn thi thể dưới đất, sau đó cười nói: “Có thể đánh được người của tôi xem ra cậu có bản lĩnh”.

Ngô Bình: “Bản lĩnh của tôi mạnh hơn ông nghĩ gấp mười nghìn lần”.

Người trung niên cười nhạo: “Cậu không biết tôi mạnh thế nào đâu”.

“Ông không mạnh, mặc dù ông có thể dùng sức mạnh tà ma nhưng tôi nghĩ ông chỉ là rác rưởi”, Ngô Bình lạnh nhạt nói.

Vừa nghe thế, người trung niên ngạc nhiên: “Sao cậu biết tôi mượn sức mạnh tà ma?”

Ngô Bình nói: “Không có thời gian phí lời với ông, để tôi xem thử bản lĩnh của ông đi”.

Vẻ mặt người trung niên trở nên khó coi, ông ta lấy một lá bùa ngọc màu vàng ra, siết chặt, bùa ngọc bị bóp nát, sau đó một tà ma cực mạnh bám vào trên người ông ta.

Nhưng kỳ lạ là tà ma không thể khống chế được ông ta, ngược lại bị ông ta thao túng. Nói cách khác người này dùng sức mạnh của tà ma nhưng không bị tà ma ảnh hưởng.

“Còn có loại bùa này à, thú vị đấy”, Ngô Bình híp mắt, anh bỗng nhảy lên không trung, Thiên Phật Trấn Yêu thức đánh về phía người trung niên.

Người trung niên chưa kịp phát huy sức mạnh đã cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người không động đậy được.

“Ầm!”

Ánh sáng màu vàng đánh trúng vào người trung niên, tà ma trong người ông ta lao ra từ trên đỉnh đầu, đó là một quang ảnh hình người.

Ngô Bình đã có chuẩn bị, tay siết lại thu quang ảnh hình người đó vào lò luyện Minh Thần. Tà ma này không yếu, sau khi vào lò luyện thì biến thành bảy mươi mấy viên đan Sinh Mệnh.

Không có tà ma trong người, cả người của người trung niên suy yếu, ông ta vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi run giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình nhấc ông ta lên, nhìn chằm chằm ông ta nói: “Ông lấy bùa ngọc bị vỡ nát đó từ đâu?”

Người trung niên bị Ngô Bình nhìn chằm chằm lại không dám nói dối: “Là tôi thỉnh thoảng đào được trong lúc đào lò gạch ở quê nhà”.

Ngô Bình: “Ngoài bùa ngọc thì còn gì nữa không?”

Người trung niên: “Chỉ đào được một phần, sau đó là một bức tường kim loại, bọn tôi không đào đi được”.

Hai mắt Ngô Bình phát sáng: “Tốt lắm, nói cho tôi biết vị trí”.

Người trung niên thành thật đáp, Ngô Bình lấy điện thoại đánh dấu ký hiệu trên bản đồ, sau đó nói: “Bảo người của ông ra đầu hàng đi”.

Cứ thế một nhóm tội phạm gây rắc rối cho chính quyền tỉnh trong nửa năm đã bị Ngô Bình hạ gục một cách dễ dàng.

Lúc này Chu Nhược Tuyết mới xuống xe, cô ấy ra lệnh cho xe cảnh sát đỗ ở đằng xa lái vào nhà máy, sau đó trói tất cả những người này lên xe.

Ngô Bình lướt nhìn một vòng, tìm được hai mươi bảy lá bùa ngọc trên người đám người này. Bên trong đó đều phong ấn tà ma, sau khi bóp nát thì có thể sử dụng sức mạnh tà ma trong bùa ngọc. Sau khi sử dụng xong, tà ma sẽ biến thành năng lượng để nuôi cơ thể và linh hồn người sử dụng.


Chu Nhan hoàn toàn tập trung sự chú ý vào Ngô Bình, cô ta đuổi theo sau Ngô Bình như cái đuôi nhỏ nói: “Chuyên gia Ngô, anh luyện võ gì thế, tại sao chỉ vung tay đã đánh bay người ta luôn rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK