Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đao chiến trong tay đại quân mười vạn người đồng loạt giơ lên, thế mà cũng ngưng tụ thành một tia đao quang đánh về phía đòn tấn công của Ngô Bình.

Đao quang va chạm vào, đao quang của Ngô Bình tan ra, gần một nửa người của đại quân bổ nhào xuống đất, nôn ra máu.

Một người đàn ông trong đại quân bay ra, tay cầm thanh đoản kiếm, khí tức kinh người. Ngô Bình nhìn thoáng qua đã có thể biết người này có tu vi Võ Hoàng, chắc chắn là Võ Hoàng Chân Lan.

Anh hỏi: “Anh là Võ Hoàng của bộ lạc Chân Lan sao?”

Người đàn ông mặc áo giáp hạng nặng này đen tuyền trầm giọng nói: “Võ Hoàng Chân Lan, Liêu Bá”.

Ngô Bình: “Anh cũng thấy rồi đấy, bộ lạc Chân Lan các người không phải là đối thủ của tôi, lập tức đầu hàng, tôi còn tha chết cho các người”.

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Nam nhi Chân Lan chỉ biết chiến đấu đến chết, không biết đầu hàng”.

Ngô Bình: “Vậy à? Thế thì tôi giết anh trước”.

Vừa dứt lời anh bèn biến thành một tia đao quang chém về phía người đàn ông, anh thi triển Đồ Long Bát Thức mới học được.

“Thượng tiên bớt giận”.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ da hổ bỗng xuất hiện, quỳ trước Ngô Bình cầu xin.

Đao quang biến mất, Ngô Bình nhìn người đàn ông trung niên: “Ông là ai?”

Người đàn ông vội nói: “Tôi là thủ lĩnh của bộ lạc Chân Lan - Di Hà. Con trai tôi – Liêu Bá không biết trời cao đất dày, mong Thượng tiên đừng so đo với nó”.

Liêu Bá cao giọng nói: “Cha, con không sợ hắn”.

Di Kha tức giận: “Khốn kiếp! Tay Thượng tiên cầm Đao Thiên Mông, mày là Đại La Kim Tiên, cũng không phải là đối thủ của Thượng tiên’

Di Kha này khá có mắt nhìn, có thể nhìn ra Đao Thiên Mông trong tay Ngô Bình rất mạnh, lập tức cầu xin tha cho con trai Liêu Bá.

Ngô Bình: “Không có đao này, tôi cũng có thể giết anh ta”.

Di Kha cười khổ: “Vâng, bộ lạc Chân Lan chúng tôi lập tức lui binh về, không dám tái phạm nữa”.

Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ lui về thôi không làm gì cả thì tôi có thể bỏ qua cho các người”.

Di Hà: “Thượng tiên, bộ lạc Chân Lan nằm ở nơi giá lạnh, chẳng có sản vật quý giá gì, nếu cậu muốn thì bộ lạc Chân Lan sẵn sàng dời đến nơi khác”.

Ngô Bình: “Không cần dời đi nhưng bộ tộc Chân Lan các ông cần phải đầu hàng chịu thua trước Thiên Đạo Môn. Đương nhiên, bộ lạc các ông khá nghèo, Thiên Đạo Môn sẽ không lấy đồ của các ông, các ông cứ sống tiếp cuộc sống của mình, còn việc cúi đầu chịu thua chỉ là trên danh nghĩa thôi”.

“Bộ lạc Chân Lan sẽ không chịu thua trước bất kỳ thế lực nào cả”, Liêu Bá nghiêm trọng nói.

Ngô Bình nhìn hắn nói: “Anh kiêu căng như thế, xem ra không phục rồi. Thế này nhé, chúng ta đánh một trận, thủ lĩnh đừng lo, tôi sẽ không giết anh ta đâu”.

Di Kha suy xét chốc lát, thật ra ông ta cũng muốn xem thử thực lực của Ngô Bình nên gật đầu: “Cũng được, Thượng tiên để nó mở mang tầm mắt, cho nó biết thế nào là võ học chân chính”.

Mặc dù nói thế nhưng thật ra ông ta không hy vọng Ngô Bình dùng đến Đao Thiên Mông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK