Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nhìn đối phương: “Cái này gọi là tu hú đẻ nhờ. Bọn họ xem được ông có số giàu sang nên sai người tiếp cận ông, khiến ông nghĩ rằng ông đạt được mọi thứ đều nhờ họ, để ông kính sợ, sau đó cam tâm tình nguyện dâng mọi thứ cho họ”.

“Ông nghĩ xem, vì sao bọn họ lại ra tay vào khoảng thời gian này?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Thời Lộc nheo mắt: “Vì tôi có khả năng sẽ chết do bệnh, không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ buộc phải ra tay. Nhưng họ không ngờ cậu Ngô lại có thể cứu sống tôi”.

“Không sai”, Ngô Bình gật đầu, “Ông nghĩ thử đi, vì sao trước đó Đường Minh Vũ lại muốn chuyển hết tài sản cho nhà họ Dương?”

“Nhà họ Dương?”, lòng Đường Thời Lộc chùng xuống, “Lẽ nào nhà họ Dương cũng bị bọn họ kiểm soát?”

Ngô Bình đáp: “Tôi không rõ lắm về nhà họ Dương. Nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy chuyện này chắc chắn có dính dáng đến nhà họ Dương”.

Đường Thời Lộc chìm vào hồi ức, đoạn nói: “Sau khi người đó rời đi không lâu thì tôi gặp được Dương Trân Châu. Lúc đó tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, còn bà ấy lại là cô cả nhà họ Dương. Khi ấy nhà họ Dương đã là một gia tộc giàu có với khối tài sản hàng tỷ, có sức ảnh hưởng rất lớn ở cả hai giới hắc bạch. Nay nghĩ kỹ lại, tôi có thể thành công nhanh như vậy cũng nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Dương”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Tiềm lực tài chính của nhà họ Dương cộng thêm vận số của ông, làm sao mà ông không giàu được?”

Đường Thời Lộc cười khổ: “Nhưng ai có thể bài bố cục diện kinh thiên động địa như vậy chứ? Rốt cuộc bọn họ là ai? Mưu tính sáu mươi trăm ròng rã, bọn họ… chờ được ư?”

Ngô Bình nói: “Ông nhầm rồi. Bọn họ có thể kiểm soát nhà họ Đường và nhà họ Dương, thì cũng có thể khống chế những gia tộc khác”.

Đột nhiên Đường Thời Lộc cảm thấy rất sợ hãi, bèn thầm thì: “Dù cho tôi đã biết hết mọi chuyện, thì liệu tôi có thể chống lại bọn họ không?”

Ngô Bình im lặng, một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Không biết nữa. Tôi không tưởng tượng được, sức mạnh thế lực này có thể lớn đến mức nào. Trước đó Đường Minh Vũ từng uy hiếp tôi rằng ông ta có quen một vị thế tử của gia tộc cổ võ. Có khi vị thế tử ấy có liên quan đến thế lực này”.

Thoắt cái, trông Đường Thời Lộc như già đi rất nhiều: “Nói vậy, tôi chỉ có thể chấp nhận số phận sao?”

Anh bỗng nhiên bật cười, đoạn bảo: “Ông quên rồi sao? Tôi đây, cũng biết xem bói mà!”

Đường Thời Lộc ngẩn ra, rồi nhìn Ngô Bình: “Ý cậu là xem bói cho tôi ư?”

Ngô Bình mỉm cười, lấy năm đồng tiền phép Ngũ Đế ra rồi úp lại bằng hai lòng bàn tay, miệng niệm gì đấy, sau đó ném đồng tiền lên mặt bàn.

Năm đồng tiền ấy được rải ra một cách ngẫu nhiên. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, thấy một hình vẽ mờ mờ hiện ra trên năm đồng tiền.

Ngô Bình nhắm mắt, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cất tiếng: “Ông có thể sống đến năm một trăm lẻ ba tuổi!”

Đường Thời Lộc hơi bất ngờ: “Tôi sống thọ đến vậy ư?”

Anh cười đáp: “Vậy nên ông không cần quan tâm đến đám người kia. Chỉ cần ông không chết, nhà họ Đường vẫn do ông quản lý”.

Đường Thời Lộc hỏi: “Nhưng nhỡ đâu bọn họ ra tay với tôi thì sao?”

“Không đâu!”, Ngô Bình rất chắc chắn, “Quẻ bói nói rằng ông sống được đến năm một trăm lẻ ba tuổi, mà còn sống một cách bình an, không cần lo nghĩ. Nếu bọn chúng nhắm vào ông, quẻ bói tuyệt đối sẽ không như thế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK