Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc mấy người kia đang dương dương đắc ý thì Ngô Bình đã nhìn thấy một ảo ảnh. Ảo ảnh này rất vĩ đạo, khí thế đè bẹp đất trời, oai phong lẫm liệt. Ảo ảnh vừa xuất hiện thì đã có một kiếm ý mạnh mẽ tích tụ về phía đó.

Kiếm ý này quá mạnh, không gian lập tức vặn vẹo, thời gian như ngừng trôi.

Người bình thường chắc chắn không thể chịu được luồng kiếm ý này, chỉ cần tiếp xúc một cái là chết ngay. Song, Ngô Bình lại có một cảm giác quen thuộc, trước đó anh từng cảm ngộ kiếm ý. Tuy giờ anh đã mất tu vi, nhưng lý giải về kiếm ý vẫn rất phi phàm.

Khi kiếm ý đến gần Ngô Bình, toàn thân anh thả long, linh lực trỗi dậy và cũng có một luồng kiếm ý xuất hiện. Hai luồng kiếm ý vừa chạm vào nhau thì đã hợp thành một. Kiếm ý của ảo ảnh đã bị Ngô Bình hấp thu và bổ sung cho kiếm ý của anh. Trong kiếm ý còn chứa những thứ khác, đó là truyền thừa của ảo ảnh, gồm hai môn linh thuật.

Trong cảm nhận của Ngô Bình thì quá trình này trôi qua rất nhanh, chỉ thoáng qua trong giây lát thôi. Nhưng thật ra, anh đã mất cả nửa tiếng đồng hồ.

Mãi không thấy Ngô Bình đi ra, mấy người bên ngoài rất đắc ý. Tên có râu nói: “Haizz, nửa tiếng rồi đấy, không biết tên kia đã bị chém thảm đến mức nào rồi?”

Tên áo đỏ nói: “Dù không bị chém nát người thì cũng không toàn thây được, đóng vòng thi lại đi rồi chúng ta vào xem”.

Tên áo tím vừa định đóng lại thì Ngô Bình đã đi từ trong ra, so với trước đó thì hình như anh đã có sự thay đổi rất lớn, lờ mờ thấy được một luồng kiếm ý kinh thiên nghiền ép khiến họ không thể thở nổi.

“Cái gì!”

Mấy người đó ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình vẫn còn sống!

Ngô Bình đi về phía tên áo tím rồi bình tĩnh hỏi: “Tôi qua vòng chưa?”

Người áo tím run rẩy nói: “Qua… rồi”.

Ngô Bình: “Ừm, tiếp theo còn kiểm tra gì nữa?”

Người áo tím vội nói: “Hôm nay chỉ tuyển chọn thôi, mai mới kiểm tra”.

“Được, mai tôi quay lại”, nói rồi, anh đi thẳng ra ngoài. Ngô Bình đi vội như vậy là để về cảm nhận linh thuật của ảo ảnh.

Chờ Ngô Bình đi rồi, mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, tên để râu nghiến răng nói: “Lạ thật! Ba vòng đều được điều chỉnh đến độ khó cao nhất mà nó vẫn sống được”.

Người áo tím sầm mặt nói: “Tôi không nên hùa theo mấy người mới phải, cậu ta sẽ có tương lai tương sáng, đắc tội với cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu. Ngày mai, tôi sẽ xin lỗi cậu ta và hỗ trợ cậu ta kiểm tra”.

Tên áo đỏ cau mày: “Anh chắc chưa? Dù nó có giỏi đến mấy thì ở thế giới này cũng chẳng là gì, anh biết rồi mà không có bối cảnh và chỗ dựa ở đây thì có là thiên kiêu cũng chết sớm thôi”.

Người áo tím: “Không, cậu ta khác đấy. Tôi quyết định rồi, tốt nhất hai người hãy suy nghĩ cho kỹ”.

Tên có râu hừ nói: “Kiểm tra của ngày mai còn khó hơn hôm nay nhiều, tôi không tin nó vẫn bình an qua vòng được”.

Người áo tím thấy mình không chung chí hướng với họ thì không nói nữa.

Ngô Bình về nhà trọ rồi lập tức ngồi xếp bằng xuống để cảm nhận linh thuật. Hai linh thuật này là Nhất Kiếm Khai Sơn và Kiếm Bào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK