Dứt lời, anh tung một chưởng thật mạnh vào bả vai Mạnh Hồi Phong, rắc một tiếng, xương bả vai của ông ta đã vỡ nát rồi lún hẳn xuống.
Ông ta hét lên thảm thiết rồi há miệng hộc máu, thậm chí suýt nữa ngất xỉu.
Ngô Bình gạt chân ông ta ngã xuống đất rồi giẫm lên một bên đùi của ông ta: “Có nói không?”
Mạnh Hồi Phong oán hận lườm anh: “Dù tôi có nói thì cũng không thay đổi được gì đâu, vì cậu không thể biết cậu chủ của tôi mạnh…”
Rắc!
Ngô Bình dùng sức, một bên đùi của Mạnh Hồi Phong đã nát, ông ta lại gào lên, không dám cứng miệng nữa, mà nói: “Tôi nói”.
Ngô Bình: “Tốt nhất nên thành thật”.
Mạnh Hồi Phong cắn răng nói: “Lần này là cậu chủ tôi muốn đối phó với cậu. Cậu chủ sẽ trở lại giang hồ sớm thôi, hơn nữa còn chọn điểm đến là tỉnh K. Nhưng cậu đang nắm giữ giới võ lâm ở Vân Đỉnh, giờ lại có ý đồ với tỉnh K. Cậu làm vậy thì sao cậu chủ tôi tha thứ được, vì thế đương nhiên phải giết cậu thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Cậu chủ của ông là ai?”
Mạnh Hồi Phong cười ha hả: “Tôi nói xong, chắc chắn cậu sẽ thấy hối hận vì đã hỏi…”
Rắc!
Mạnh Hồi Phong lại hét lên thảm thiết, vì bên đùi còn lại cũng đã gãy xương.
Ngô Bình: “Nói nhảm nhiều quá, trả lời đúng trọng tâm đi”.
Mạnh Hồi Phong vừa tức vừa sợ: “Được, tôi nói! Cậu chủ của tôi thuộc thế gia bất hủ có truyền thừa vô thượng”.
Thế gia bất hủ? Ngô Bình ngẩn ra: “Là sao?”
Dù Mạnh Hồi Phong đang rất đau đớn, nhưng khi nhắc đến cậu chủ, mắt ông ta sáng ngời: “Thế gia bất hủ là chỉ những gia tộc tồn tại từ thời Tiên Quốc, vẫn chưa tuyệt hậu!”
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh: “Từ thời Tiên Quốc đến giờ ư? Thế thì chỉ là rác rưởi thôi”.
Mạnh Hồi Phong nổi điên: “Cậu dám nói cậu chủ là rác rưởi ư? To gan…”
Phụt!
Ngô Bình đá thẳng vào miệng Mạnh Hồi Phong, làm răng ông ta rụng hết, Mạnh Hồi Phong la hét thất thanh rồi bịt miệng.
Ngô Bình: “Để tôi nói cho ông biết lý do. Môi trường trên trái đất đã thay đổi, các tiên nhân đã biến mất hết rồi, còn lại thì là các thế lực yếu ớt mà thôi. Dù các thế lực ấy được truyền thừa đến nay thì cũng không ăn thua đâu”.
Mạnh Hồi Phong định nói gì đó, nhưng mồm miệng đau quá nên đành chịu.
“To gan!”