Bây giờ Ngô Bình đã là chủ nhân của nhà họ Nghiêm, ngay cả bố hắn ta - Nghiêm Lãnh Thạch cũng muốn cung phụng Ngô Bình làm chủ nhân, thế nên dĩ nhiên hắn ta cũng chạy không thoát, gặp nhau thì chỉ đành ngoan ngoãn tự gọi mình là nô tài.
Nhìn thấy thế, Giang Nhu sửng sốt, chuyện gì thế này? Hiếu Văn là cậu chủ cao thủ đứng đầu Trung Châu, sao lại hạ mình cúi người trước một người bình thường như Ngô Bình?
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Vết thương của anh không sao chứ?”, hôm nay cậu ra tay hơi mạnh, nghe nói Nghiêm Hiếu Văn ít nhất phải nằm trên giường mấy ngày.
Nghiêm Hiếu Văn vội nói: “Chủ nhân, bố đã cho tôi uống thuốc trị thương nên đã không còn vấn đề gì nữa rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Hóa ra Giang Nhu là bạn gái anh”.
Nghiêm Hiếu Văn nói: “Đây là do bố tôi sắp xếp, Giang Nhu cũng đồng ý làm vợ nhỏ của tôi”.
Ngô Bình sửng sốt: “Làm vợ nhỏ?”
Nghiêm Hiếu Văn: “Đúng thế chủ nhân. Bố đã sắp xếp năm mối hôn nhân cho tôi, trong đó Giang Nhu là một người trong số năm người”.
Ngô Bình không nói gì nữa: “Anh tiếp tục đi’, nói rồi cậu sải bước rời đi.
Nghiêm Hiếu Văn đi theo sau cậu, cười hỏi: “Chủ nhân, tôi lái xe đưa cậu đi?”
Ngô Bình: “Không cần, đừng đi theo tôi”.
“Vâng”, Nghiêm Hiếu Văn vội dừng bước, không dám đi theo.
Thấy Ngô Bình dần đi xa, trong lòng Giang Nhu cảm thấy cực kỳ phức tạp. Trước đó cô ta từng nghĩ Ngô Bình không thuộc cùng thế giới với mình, giờ xem ra chuyện này thật sự chế nhạo cô ta.
Cô ta bước đến cạnh Nghiêm Hiếu Văn, thấp giọng hỏi: “Hiếu Văn, rốt cuộc Ngô Bình là ai thế?”
Nghiêm Hiếu Văn nhìn Giang Nhu nói: “Bây giờ cậu ta là cao thủ đứng đầu Trung Châu, thực lực hơn hẳn bố anh”.
Giang Nhu run lên, lòng thấy rối bời.
Nghiêm Hiếu Văn: “Giang Nhu, anh phải về nhà một chuyến, đợi có thời gian rảnh anh lại đến tìm em”.
Hắn ta nói xong thì lên siêu xe, phóng đi mất.
Ngô Bình đến nhà họ Nghiêm, Nghiêm Lãnh Thạch đã ngồi sẵn chờ cậu. Ông ta vội gọi người đem hợp đồng đến, theo thỏa thuận của hai bên, chuyển nhượng công ty taxi của mình cho Ngô Bình. Đương nhiên, đồng thời cũng chuyển nhượng cả sự độc quyền trong lĩnh vực taxi ở Trung Châu, đấy cũng là một món lợi không nhỏ.
Sau khi ký xong hợp đồng, Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Chủ nhân, cậu thử qua Phi Tiên Trùng chưa?”
Ngô Bình vẫn chưa thử nhưng cậu lại có mang theo chiếc hộp ngọc đó, cậu nói: “Nếu dùng trực tiếp thứ này thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”.
Nghiêm Lãnh Thạch ngây ra: “Ăn trực tiếp sao?”
Ông ta vẫn chưa kịp phản ứng thì Ngô Bình đã lấy chiếc hộp ngọc ra, dùng hai ngón tay kẹp con trùng bên trong lên, rồi cho thẳng vào miệng.