“Sao băng!”, cô gái ngạc nhiên hô lên.
Các ngôi sao băng này rất lợi hại, chúng có thể giết chết tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Tiên, hơn nữa chúng còn dính lời nguyền, dù Thiên Tiên dính phải cũng sẽ bị giảm tu vi nhanh chóng, cuối cùng thì chết.
Ầm ầm!
Vô vàn các ngôi sao băng rơi xuống đất, nội vệ ở khắp mọi nơi đều hét lên rồi trốn chạy. Nhưng chỗ nào cũng có sao băng nên họ có muốn trốn cũng không được.
Uỳnh!
Một tốp nội vệ bị một ngôi sao băng rơi trúng, một tiếng nổ mạnh vang lên, đánh bay họ ra xa. Sau đó, tất cả đều hộc máu, đồng thời còn thấy có một sức mạnh kỳ lạ đã chui vào người mình, tu vi của họ nhanh chóng giảm mạnh.
“Không được rồi! Có thần chú, mau chạy thôi!”, có người gào lên.
Nhân lúc hỗn loạn, Ngô Bình đã giữ đầu hổ, một tia sét loé lên, hai người và con hổ đã biến mất tại chỗ, thuật Điện Độn của Ngô Bình là vô địch thiên hạ, những người kia còn chưa kịp phản ứng gì thì bọn anh đã chạy xa rồi.
Nhìn phong cảnh ở trước mắt, quận chúa Hân Nguyệt có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp, cô ấy bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình cười nói: “Quận chú đừng khách sáo, con hổ đã bị thương, để tôi chữa trị cho nó”.
Con hổ hiểu ý Ngô Bình nên nằm xuống, để mặc cho anh xử lý vết thương. Ngô Bình thoa thuốc vào, vết thương nhanh chóng khép miệng ngay.
Chưa đến nửa tiếng sau, con hổ đã khoẻ lại bình thường.
Quận chúa Hân Nguyệt vẫn lặng lẽ đứng một bên quan sát, thấy con hổ đã khoẻ trở lại, cô ấy nói: “Công tử bảo đi ngang qua đây, không biết là định đi đâu?”
Ngô Bình: “Núi Hỗn Mang!”
Quận chúa Hân Nguyệt ngẩn ra nói: “Nơi đó vô cùng nguy hiểm, hơn nữa giờ đang trong giai đoạn phong sơn, chỉ e anh không thể lên núi được”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Phong sơn ư?”
Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Đúng, lối vào của núi Hỗn Mang đã bị thần thổ Thông Thiên nắm giữ, người ngoài khó mà vào được. Hơn nữa cứ sáu mươi năm, núi này lại xuất hiện thiên duyên một lần, đến lúc đó thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên sẽ vào trong núi để thử vận may. Khi ấy, họ sẽ cấm người ngoài ra vào núi”.
Ngô Bình hỏi: “Cấm bao lâu?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Thường là ba năm”.
Ngô Bình cuống lên ngay, ba năm thì anh không chờ được, anh cần phải đến núi Hỗn Mang ngay để cứu bố.
Thấy anh có vẻ nóng ruột, quận chúa Hân Nguyệt hỏi: “Anh đến núi Hỗn Mang làm gì? Tìm cơ duyên à?”
Ngô Bình không giấu diếm: “Bố tôi và sư tổ bị nhốt ở đó, tôi phải đến cứu họ”.
Quận chúa Hân Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Trừ khi anh trở thành thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên, không thì không thể lên núi được đâu”.
Ngô Bình: “Phải gia nhập môn phái ư?”
Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Tôi thấy anh có thực lực rất mạnh, chắc chắn sẽ là thiên kiêu”.
Ngô Bình: “Nhưng làm sao thì mới có thể gia nhập môn phái ấy?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Anh hãy về phủ Chiến Vương với tôi, tôi sẽ kể chi tiết cho anh nghe”.