Truy Điện sửng sốt và hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu đang làm gì vậy? Cậu đang sao thuốc à?"
Ngô Bình: "Ngốc, ta đang luyện thuốc".
Truy Điện thấy rất kỳ quái: "Thuốc cũng có thể luyện chế? Tôi cũng chỉ nghe nói qua về luyện đan".
Ngô Bình: "Tôi không có lò đan, chỉ có thể luyện thuốc đơn giản. Nhưng thuốc được luyện ra đã đủ với tôi bây giờ rồi".
Lần này Ngô Bình chỉ dùng tám loại dược liệu. Nửa tiếng sau, tạp chất trong nồi đã bị anh lọc đi gần hết, chỉ còn lại một luồng khí nhiều màu đang chấn động giữa lòng bàn tay anh.
"Thành công rồi!"
Đột nhiên tay của anh rời khỏi nồi sắt, dược khí trong tay thoáng cái ngưng tụ, biến thành một làn khói màu vàng xanh.
Lúc này Ngô Bình há mồm hít vào, hút ngay làn khói vào phổi. Sau khi làn khói đi vào, anh lập tức ngồi xếp bằng để luyện khí.
Dược tính lần này rất mạnh. Trong cơ thể bắt đầu không ngừng sản sinh chân khí. Chẳng mấy chốc, trong cơ thể anh tràn đầy chân khí, liền tiếp tục tôi nguyên.
Khi chân khí đi qua 220 vòng xoáy chân khí chuyển hóa thành linh nguyên thiên phẩm, anh tiếp tục luyện thuốc.
Cứ thế Ngô Bình cứ luyện thuốc, sử dụng, tu luyện, tổng cộng sáu lần.
Lúc này trời đã sáng, số linh nguyên trong cơ thể anh đã gấp mười lần. Lúc này anh chỉ cần nhẹ nhàng điều động linh nguyên, toàn cơ thể liền xuất hiện ánh chớp.
Truy Điện nhìn mà vui mừng, hỏi: "Chàng trai, cậu còn luyện thuốc nữa không?"
Ngô Bình nói: "Làm gấp đôi số lượng linh nguyên nữa là tôi có thể khơi thông linh mạch".
Hóa ra lúc khơi thông linh mạch vô cùng tiêu tốn linh nguyên. Có rất nhiều người chỉ mở một linh mạch là vì vừa mở được một đường là linh nguyên của họ đã dùng hết, hoàn toàn không thể khơi thông nhiều hơn. Vì thế, Ngô Bình mới quyết định sẽ tích lũy nhiều linh nguyên hơn, sau đó thừa thắng xông lên, khơi thông thêm nhiều linh mạch trong thời gian ngắn.
Ở nơi này, cả đời tu sĩ chỉ có một cơ hội khơi thông linh mạch, thế nên anh nhất định phải nắm bắt để tránh sau này nuối tiếc!
Truy Điện: "Xem ra cậu muốn thông nhiều linh mạch".
Ngô Bình: "Ừ, không phải nói ngươi nói có năm linh mạch chính là thiên tài sao? Ta muốn có năm cái trở lên".
Truy Điện lắc đầu: "Quá khó! Cậu phải hiểu rõ, linh mạch khác với kinh mạch hiện tại của cậu, nó là dạng như linh nguyên".
Ngô Bình: "Tóm lại ta sẽ cố gắng hết sức. Kết quả cuối cùng thế nào, cứ phó mặc cho số phận đi".
Vì vậy Ngô Bình tiếp tục luyện thuốc, uống nó và tu luyện vào buổi chiều. Khi trời tối, linh nguyên trong cơ thể anh lại tăng gấp đôi. Lúc này linh nguyên của anh đã đến lúc bão hòa, không cách nào hấp thu nữa. Nếu nhiều hơn nữa, kinh mạch của anh sẽ không chịu nổi, rất có thể sẽ nổ tung mà chết.
Sau khi làm một số chuẩn bị, Ngô Bình bắt đầu mở linh mạch.