Người con trai đó dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế, khi ánh mắt hắn ta lướt qua Ngô Bình, đột nhiên cảm thấy kinh hãi, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên phía trước hành lễ: “Ân nhân, tiểu nhân cuối cùng cũng gặp được ngài!”
Ngô Bình quan sát một lúc mới nhận ra đây chính là con cá lớn kia, nhưng đã đổi sang thân hình khác”.
Anh cười nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Người con trai đó nói: “Công chúa đang dừng chân ở hành cung trên đảo, vì vậy tiểu nhân cũng ở đây. Ân nhân, công chúa biết là ngài đã cứu tôi, trong lòng vô cùng cảm kích, ra lệnh cho tiểu nhân tìm được ân nhân. Nếu như ân nhân có thời gian, có thể theo tiểu nhân đến hành cung một chuyến không?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát: “Được thôi”.
Người con trai vô cùng mừng rỡ, nhường ngựa cho Ngô Bình, đích thân cưỡi ngựa dẫn đường cho anh.
Chưa đi được bao xa, họ đã đến một căn nhà lớn, bên ngoài là một rừng cây. Đi qua rừng cây mới nhìn thấy chỗ ở, cổng chính đóng chặt, trước cổng có lính canh gác.
Khi đi đến cổng, lính canh mở cổng ra, một đoàn người đi vào.
Vừa bước vào sân, Ngô Bình đã cảm thấy trong sân này có một sự áp chế vô cùng kinh khủng, anh cho rằng bản thân đã hoàn toàn bị khóa chặt, chỉ cần có bất kỳ những cử động bất thường nào, lập tức sẽ bị vài đại trận giết chết.
Người con trai dẫn Ngô Bình đến một đại điện, anh ta vào điện thông báo trước. Không bao lâu sau, bên trong truyền ra một giọng nói: “Mời cậu vào điện nói chuyện”.
Ngô Bình đi vào, anh phát hiện có rất nhiều cô gái đang ngồi trong điện, người nào cũng trẻ tuổi xinh đẹp, sắc nước hương trời, trông vô cùng diễm lệ. Những cô gái này ngồi ở bàn thấp hai bên, toàn bộ đều ngồi quỳ trên đất.
Anh vừa bước vào, những cô gái này đều nhìn anh với vẻ tò mò, có mấy cô gái còn mạnh dạn nháy mắt với Ngô Bình.
Trong đó, có một người con gái ngồi ở trung tâm, cô ấy ăn vận lộng lẫy quý phái, dung mạo cũng xuất chúng nhất trong tất cả những cô gái ở đây, cô nói: “Cảm ơn anh đã cứu tướng quân Bôn Lưu. Tôi là ngũ công chúa của Bắc Hải, vẫn chưa biết đại danh của công tử”.
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình. Cứu người chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới”.
Người con gái nói: “Nghe tướng quân Bôn Lưu nói, thực lực của công tử xuất chúng, không biết có bằng lòng dốc sức vì bổn cung hay không?”
Ngô Bình: “Tôi tự do tự tại, không thích bị gò ép, xin công chúa hãy mời người tài giỏi hơn”.
Ngũ công chúa cười nói: “Nếu công tử không muốn, bổn cũng cũng không miễn cưỡng. Đang ngồi ở đây là những cô gái xinh đẹp nhất đảo này, công tử thích cô gái nào, có thể trực tiếp đưa đi”.
Ngô Bình nói: “Không cần đâu”.
Sắc mặt ngũ công chúa trầm xuống: “Công tử không ưng họ sao?”
Ngô Bình nói: “Không phải là không ưng, chỉ là tôi không cần”.
Ngũ công chúa nhẹ nhàng nói: “Nếu công tử đã không cần, Bân Lưu, ngươi giết mấy người này cho cá ăn đi”.
Mặt Ngô Bình biến sắc: “Giết rồi cho cá ăn?”