Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, bốn người Đông Doanh này đều ở khách sạn, cục không dám dám bắt họ cũng không dám thả họ đi.

Huyện đã ban hành lệnh phong toả toàn bộ tin tức để tránh gây chú ý. Nhưng giấy không gói được lửa, hiện đã có rất nhiều phóng viên đứng chờ trước khách sạn.

Lúc Ngô Bình đến nơi, chủ tịch huyện Hàn Thiên Dũng đã có mặt. Vẻ mặt ông ta rất nghiêm nghị, đang chờ chỉ thị của cấp trên. Thương hội khảo sát của Đông Doanh này do thị trưởng mới của Vân Đỉnh mời đến. Nhỡ đắc tội họ thì ông ta không gánh nổi hậu quả.

“Cậu Ngô?”, Hàn Thiên Dũng vừa thấy Ngô Bình đã vội vàng chạy đến.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chủ tịch Hàn, bây giờ nơi này do chúng tôi quản lý, ông và người của ông có thể đi rồi”.

Hàn Thiên Dũng ngẩn ra rồi vội vã nói: “Nhưng cậu Ngô à, thị trưởng đã căn dặn tôi phải chăm sóc tốt thương hội Đông Doanh này”.

Ngô Bình trả lời: “Phía thành phố có bất cứ vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi tôi”.

Hàn Thiên Dũng bối rối, còn muốn nói thêm thì Ngô Bình đã dẫn người vào khách sạn.

Ở sảnh khách sạn có mấy người đang khóc lóc, song một toán người mặc thường phục đã khống chế họ và không cho phép họ chạy lung tung. Xem ra họ là người nhà của nạn nhân đã mất. Con gái bị giết chết mà cảnh sát lại không bắt người, ngược lại còn khống chế họ. Họ không thể lý giải chuyện này, nên trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Ngô Bình vừa bước đến vừa hỏi: “Các vị là người nhà của người đã mất à?”

Mấy người mặc thường phục không nhận ra Ngô Bình. Một người đàn ông cao lớn hói đầu hỏi: “Anh là ai?”

Thường Minh đưa thẻ ra: “Cục Bảo an Quốc gia, lui xuống cả đi”.

Mấy người họ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn lùi ra xa.

Một người phụ nữ hơn năm tuổi, tóc hoa râm đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Xin cậu hãy giúp con gái tôi với. Tôi quỳ xuống xin cậu!”

Người phụ nữ khóc thảm thương, vẫn không chấp nhận được sự thật rằng con gái mình đã chết. Chịu kích thích quá lớn, tâm trí bà ấy đã có phần rối loạn.

Ngô Bình đỡ bà ấy dậy, nghiêm túc nói: “Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt hung thủ chịu tội!”

Một cặp vợ chồng trung niên khác nức nở nói: “Cậu cảnh sát à, con gái chúng tôi chết thảm quá, bọn chúng không phải là người mà là lũ súc vật!”

Ngô Bình nói: “Xin các vị yên tâm. Người Đông Doanh phạm tội ở nước chúng ta thì chắc chắn phải chịu trừng phạt! Bọn chúng sẽ phải trả giá vì hành vi của mình!”

Nghe Ngô Bình nói xong, mấy người họ mới không náo loạn nữa.

Ngô Bình bảo họ chờ ở dưới sảnh rồi dẫn người đến thẳng hiện trường.

Ở một căn phòng trên tầng bảy khách sạn, có vài cảnh sát đứng canh gác trước cửa. Các cảnh sát vừa định ngăn Ngô Bình lại thì đã bị Thường Minh đẩy ra, lạnh lùng nói: “Cục Bảo an Quốc gia làm việc, tránh ra!”

Cửa mở ra, Ngô Bình đi thẳng vào trong. Có bốn người Đông Doanh đang ngồi chơi Poker trong phòng khách, còn cười thích chí. Ba thi thể đang nằm trong căn phòng ngủ ở ngay phía sau họ.


Bốn tên này không hề cảm thấy giết người là chuyện gì to tát, còn chẳng buồn quan tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK