Trần Lăng Sương lại không mấy để tâm: "Họ là phóng viên, không biết là ai đã truyền ra tin tức tôi sắp hồi phục và gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải, còn làm lộ địa chỉ của tôi. Thế nên rất nhiều phóng viên đều chực ở cửa để săn tin".
Ngô Bình kinh ngạc, chuyện Trần Lăng Sương khỏi bệnh mà được chứng thực thì ắt hẳn giá cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải sẽ tăng vọt nhỉ?
Anh mở điện thoại ra xem, quả nhiên giá cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải đã tăng lên 30%. Mấy ngày nay anh vẫn luôn thu mua cổ phiếu của công ty này, một trăm triệu tệ trong tay giờ đã bị vơi đi không ít.
"Khi nào tiền của Tiểu Lôi vào tài khoản mình thì sẽ lấy đi mua cổ phiếu hết", anh nghĩ thầm.
Lúc này trời đã tối, Trần Lăng Sương vội hỏi: "Tối nay anh Ngô có việc gì không?"
Ngô Bình nói: "Cũng không có chuyện gì".
Trần Lăng Sương cười hỏi: "Vậy tối nay anh Ngô có thể ở lại đây ăn cơm không? Một mình tôi ở đây chán quá, muốn có người nói chuyện cùng".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi đồng ý. Chữa trị bao lâu thế, hai người cũng coi như bạn bè, bạn bè nói chuyện phiếm cũng là điều bình thường.
Trần Lăng Sương bảo người giúp việc chuẩn bị rượu vang và đồ Tây để vừa ăn vừa nói chuyện. Cô ấy kể một số chuyện không thể để người ngoài biết trong giới giải trí, Ngô Bình nghe mà trợn mắt há mồm, anh cảm thấy cuộc sống của người trong giới này đúng là quá hỗn loạn.
Họ ăn đến tám giờ hơn thì chuông cửa reo lên. Người làm đi mở cửa, sau đó một loạt tiếng ồn vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, một đống người ùa vào.
"Các người không thể đi vào, tôi báo cảnh sát đấy...", người làm quát to nhưng vô ích.
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, mười mấy người đàn ông mặc vest đen hung dữ xông vào đứng đầy phòng. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vai hùm lưng gấu, để đầu đinh, trên đỉnh đầu có một vết sẹo dài, lúc cười mắt híp thành một đường thẳng, toát ra sự lạnh lùng.
"Cô Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi", hắn sờ đầu mình, cười nhếch mép với Trần Lăng Sương.
Trần Lăng Sương tức giận nói: "Lâm Hổ Vương, anh tới đây làm gì?"
Lâm Hổ Vương liền bật cười: "Giám đốc Tống của chúng ta nghe nói cô đã khỏe nên bảo tôi đến thăm cô xem thế nào".
"Không cần, mời anh ra ngoài ngay!", Trần Lăng Sương lạnh lùng nói: "Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Báo cảnh sát? Ha ha, cái Vân Kinh nhỏ bé này có ai dám bắt Lâm Hổ Vương này à?", hắn cười quái dị.
Trần Lăng Sương trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Lâm Hổ Vương bật cười: "Lăng Sương à, ngày xưa nhờ có công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh o bế mà cô mới nổi được. Tuy sau này vì cô bị bệnh mà công ty đã hủy hợp đồng, nhưng tình nghĩa của mọi người vẫn còn đó..."
"Tình nghĩa?", Trần Lăng Sương cười lạnh: "Là ai đã bỏ đá xuống giếng, còn đến tận tòa án tố cáo tôi, bắt tôi bồi thường tổn thất kinh tế? Là ai đã âm thầm xử lý cổ phiếu của tôi trong công ty? Vào lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất thì tình nghĩa của các người ở đâu?"
Lâm Hổ Vương cười nhạt: "Trần Lăng Sương, chúng tôi chỉ coi trọng giá trị thôi. Ngày xưa cô không có giá trị, chúng tôi làm thế cũng là vì không còn cách nào".