Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ, vội vã bước tới chắp tay vái: "Môn chủ đời thứ mười chín của Đường Môn, Đường Thiên Tuyệt tham kiến Đông Tổ!"

Đường Trấn Đông sững sờ: "Môn chủ đời thứ mười chín? Giờ không phải thời Đường nữa sao?"

Đường Thiên Tuyệt: "Nhà Đường đã diệt vong từ lâu, sau đó đã trôi qua thêm rất nhiều triều đại nữa. Hiện giờ đã là thời đại văn minh thịnh trị, nhân dân an cư lạc nghiệp. Thế nước hùng mạnh, giặc ngoại xâm không dám nhòm ngó bờ cõi nước ta".

Sau đó, Đường Thiên Tuyệt kể lại ngắn gọn tình hình hiện tại. Đường Trấn Đông nghe xong thì đột nhiên rơi lệ, lẩm bẩm: "Thái Chân, nàng đã không còn trên cõi đời này nữa!"

Ngô Bình ngạc nhiên. Thái Chân? Liệu có phải người ông ta nhắc đến là Dương Thái Chân? Dương Ngọc Hoàn không?

Đột nhiên Đông Tổ lạnh lùng nhìn Ngô Bình, trầm giọng nói: "Ai cho phép ngươi kéo ta ra khỏi huyễn cảnh? Ở trong huyễn cảnh ta và Thái Chân sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau. Ai cho ngươi quấy rầy bọn ta hả?"

Nói xong, ông ta giơ tay phóng một chưởng tấn công Ngô Bình. Võ hồn của anh giật mình, ra một chưởng phản công.

Chưởng của họ va vào nhau, Ngô Bình bị đánh lùi về sau mấy mét rồi ngã lộn nhào. Còn Đường Trấn Đông cơ thể chỉ hơi lắc lư. Đường Trấn Đông giận dữ quát: "Còn dám đánh trả!"

Đường Thiên Tuyệt kinh ngạc, vội vã quỳ xuống đất nói: "Đông Tổ, là đệ tử nhờ cậu ấy làm vậy. Đông Tổ muốn phạt xin hãy phạt đệ tử!"

Đường Trấn Đông mặt hằm hằm. Vài giây sau, ông ta đứng dậy, đi về phía Đường Thiên Tuyệt, lạnh lùng nói: "Ngươi gọi người của Đường Môn tới đây, ta muốn gặp họ".

Đường Thiên Tuyệt vội vã đáp: "Vâng, Thiên Tuyệt lập tức đi triệu tập mọi người!"

Đường Trấn Đông sau đó nhìn về phía Ngô Bình nói: "Nhóc con ngươi mạnh lắm, tên là gì vậy?"

Ngô Bình đứng dậy, anh vẫn chưa bị thương, đáp: "Vãn bối tên Ngô Bình".

Đường Trấn Đông ừm một tiếng rồi nói: "Ban nãy ngươi còn dám đánh lại, gan không nhỏ đâu".

Ngô Bình trong lòng nghĩ thầm nếu không phải vì nể mặt Băng Vân thì anh đã lao lên cho ông ta một bạt tai rồi!

Đương nhiên, ngoài mặt Ngô Bình không thể nói vậy: "Xin Đông Tổ bớt giận, đó chỉ là phản xạ bản năng của vãn bối mà thôi".

Đường Trấn Đông khẽ thở dài: "Ra thì ra thôi, dù gì cũng chỉ là huyễn cảnh!"

Ông ta nhắm mắt lại, một lát sau lại choàng mở mắt ra, lúc này trong đôi mắt đã không còn cảm xúc gì. Đường Trấn Đông lạnh lùng nói: "Ở trong huyễn cảnh lâu, trong cơ thể ta có một số vấn đề. Trước hết phải rời khỏi nơi quái quỷ này đã, đổi sang một nơi ở tốt hơn".


Đường Thiên Tuyệt đi trước dẫn đường tới biệt thự nhà họ Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK