Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Nguyệt gia chủ, vãn bối và Thanh Ảnh…”
Nguyệt Đông Thăng xua tay: “Cậu không cần giải thích, tôi đã đồng ý rồi, giờ cậu mau thả phu nhân của tôi ra đi”.
Ngô Bình vung tay lên, hắc khí xung quanh người phụ nữ ban nãy đã biến mất, bà ta lườm Ngô Bình rồi đi tới cạnh Nguyệt Đông Thăng, sau đó õng ẹo nói: “Đông Thăng, ông xem đi, cậu ta dám ra tay với tôi, đúng là quá đáng mà!”
Nguyệt Đông Thăng lườm bà ta: “Tôi bảo bà khuyên Thanh Ảnh, sao mà lại dùng hình với con bé?”
Người phụ nữ đỏ mắt nói: “Ông lại mắng tôi đấy à? Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho Nguyệt Thị chứ sao? Nếu Thanh Ảnh không gả vào nhà họ Thi thì họ sẽ để yên cho mình chắc?”
Nguyệt Đông Thăng hừ mạnh nói: “Thanh Ảnh là con gái tôi, dù vì bất cứ lý do gì bà cũng không được làm hại con bé! Bà về ăn năn hối lỗi ba tháng cho tôi, nếu dám ra ngoài nửa bước thì tôi sẽ chặt chân bà”.
Người phụ nữ còn định nũng nịu tiếp nhưng bị Nguyệt Đông Thăng lườm nên đàng cúi đầu nói: “Tôi biết lỗi rồi”.
“Tiểu Ngô, cậu và Thanh Ảnh cứ nói chuyện đi, để con bé dẫn cậu đi tham quan nơi này”, dứt lời, ông ta dẫn người phụ nữ rời đi.
Bọn họ đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới hừ nói: “Bố em đang làm trò đấy, tưởng em không biết chắc?”
Ngô Bình lúng túng nói: “Thanh Ảnh, có phải bố em hiểu lầm rồi không?”
Nguyệt Thanh Ảnh ôm tay anh nói: “Không hiểu lầm gì hết, anh Bình, em thích anh”.
Ngô Bình câm nín, họ mới quen nhau bao lâu đâu mà thích?
Anh nói: “Thanh Ảnh, anh có gia đình rồi…”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Thì sao? Ở đây, tu sĩ nào giỏi cũng có cả tá vợ. Em bảo, vợ anh có ghê không? Không bắt nạt em chứ?”
Ngô Bình thở dài nói: “Thanh Ảnh, đây là chuyện chung thân đại sự, em hãy nghĩ cho kỹ”.
Nguyệt Thanh Ảnh nhìn thẳng vào anh rồi nói: “Anh Bình, anh biết không? Khi anh xông vào đây cứu em, trái tim của em đã thuộc về anh rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, Hà và Lý cô nương đâu?”
Nguyệt Thanh Ảnh vỗ vào đầu mình: “Suýt nữa em quên mất, họ cũng bị nhốt rồi, chúng ta mau đi cứu họ thôi”.
Nguyệt Thanh Ảnh dẫn Ngô Bình vào trong một hang động khác, bọn họ nhanh chóng tìm thấy Hà Tử Trần và Lý Thuần Như. Hai cô gái bị nhốt trong một nhà lao có cấm chế nên không thể ra ngoài được.
Nguyệt Thanh Ảnh lập tức lệnh cho người ở đó thả họ ra, người gác ở đây đã nhận được lệnh của Nguyệt Đông Thăng nên cũng thả người ngay.
Hai cô gái vừa được thả ra thì Hà Tử Trần đã hỏi: “Chị không sao chứ? Có bị ức hiếp không?”
Nguyệt Thanh Ảnh ôm Hà Tử Trần rồi nói: “Chị không sao, mau mà anh Bình đến kịp thời cứu chị”.
Hai cô gái thở phào một hơi, Lý Thuần Như nói: “Chị không sao là tốt rồi, bọn em muốn ra ngoài cứu chị nhưng cấm chế ở đây mạnh quá!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên, nơi này từng nhốt tù nhân Đạo cảnh mà”.
Lý Thuần Như mỉm cười nói với Ngô Bình: “Nếu chị Thanh Ảnh đã thay đổi xưng hô với công tử thì chúng em cũng thế”.