Trương Miễn: “Được, nhưng tôi đề nghị cậu nên bắt đầu từ hạng 300”.
Ngô Bình: “Vì sao?”
Trương Miễn cười: “Một là vì nếu khiêu chiến từ thứ tự thấp nhất thì tỷ lệ thắng sẽ cao hơn, thêm nữa là một khi thắng, cậu sẽ nhận được phần thưởng, đương nhiên là cậu còn có thể cá cược”.
Ngô Bình lại không quá muốn như vậy, anh có bảo tàng của Thái Nhất Môn, giá trị hàng tỷ, không thèm đếm xỉa tới chút tiền kia, nên nói: “Không cần, tôi trực tiếp khiêu chiến hạng 100 luôn”.
Trương Miễn giật mình: “Cậu Ngô, cậu cũng biết là trăm hạng đầu trên bảng Đại Tiên gần như đều là Đạo Cảnh chứ?”
“Thì sao?”, Ngô Bình thản nhiên: “Tôi muốn khiêu chiến cao thủ như vậy”.
Sắc mặt Trương Miễn có chút khó coi: “Cậu Ngô, tôi cũng nói thật với cậu, chúng tôi sắp xếp như thế là theo lệnh của bên trên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Ý ông là ai?”
Trương Miễn ngạo mạn nói: “Đương nhiên là thế lực thành lập Thiên Khuyết!”
Ngô Bình: “Hóa ra Thiên Khuyết là công cụ kiếm tiền, không tham gia cũng chẳng sao”.
Nói xong, anh định rời đi, Trương Miễn sốt ruột, vội vàng nói: “Cậu Ngô bớt giận. Mong cậu suy xét kỹ càng, nếu đắc tội cậu Thiên thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu”.
Ngô Bình vẫn không dao động: “Cậu Thiên là ai?”
Trương Miễn nói: “Cậu Thiên tất nhiên là người chịu trách nhiệm bên cá cược của Thiên gia”.
Ngô Bình thản nhiên: “Tôi không có thời gian “phối hợp diễn xuất” với mấy người, ông muốn thì làm theo lời tôi, không thích thì tôi đi”.
Trương Miễn thấy Ngô Bình kiên quyết thì thở dài: “Cũng được, cậu đợi một lát, tôi đi sắp xếp!”
Trương Miễn rời đi, dọc theo một con đường đầy sương mù, tiến vào một tòa nhà, tới trước mặt một thanh niên, bất đắc dĩ nói: “Thưa cậu, người nọ không chịu phối hợp, vừa lên đã muốn khiêu chiến hạng 100!”
Người đối diện đang chải lông cho một con mèo màu trắng, mười ngón tay thon dài, mặt trắng không râu, có vài nét khá nữ tính, âm thanh nhu mị: “Vậy bảo hạng ba ra đánh thay hạng 100, cho hắn ta biết hậu quả của việc không nghe lời”.
Trương Miễn nói: “Thưa cậu, người hạng ba nổi tiếng là tàn nhẫn, nếu hắn ra tay, ngưới mới chắc chắn sẽ chết”.
Thanh niên cười nói: “Chết thì chết thôi, kẻ không nghe lời, giữ lại làm chi?”
Trương Miễn đành phải đáp: “Vâng, thuộc hạ lập tức thu xếp”.
Ngô Bình đợi khoảng một tiếng mới thấy Trương Miễn quay về, ông ta nói:“Cậu Ngô, tí nữa sẽ bắt đầu khiêu chiến, cậu hãy đợi ở đây, tới giờ tôi sẽ tới tìm cậu”.
Ngô Bình: “Khiêu chiến ai?”
Trương Miễn nhìn anh một cái rồi nói: “Theo yêu cầu của cậu thì là hạng 100 trên bảng Đại Tiên”.
Đối phương đi rồi, Ngô Bình đứng đợi. Anh chờ gần bốn tiếng, Trương Miễn mới quay lại cười nói: “Cậu Ngô, chuẩn bị cả rồi, cậu có thể lên đánh bất cứ khi nào”.
Ngô Bình không muốn tốn thêm thời gian: “Vậy bắt
đầu luôn đi!”