Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông trẻ sợ hết mức run cầm cập: “Đại tông sư, tôi sai rồi, tôi đáng chết!”, nói rồi, cậu ta liên tục vả vào mặt mình như thể cái mặt này không phải của cậu ta, chẳng mấy chốc khoé miệng đã rớm máu.

Ngô Bình hừ nói: “Vì có tiền rồi nên tôi không đánh chết cậu nữa! Nói mau, người đâu?”

Ông trẻ vội vàng lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó, ngay sau đó, một chiếc xe đã đi tới, tài xế bị thương và Đường Tử Di đang nhăn nhó bước xuống xe.

Đường Tử Di rất mạnh mẽ, cô ấy luôn trấn tĩnh, vì biết chắc chắn Ngô Bình sẽ đến cứu mình. Nhưng lúc xuống xe nhìn thấy Ngô Bình, mắt cô ấy vẫn đỏ hoe, cô ấy chay nhanh rồi ngả vào lòng anh.

Ngô Bình an ủi: “Tử Di, không sao rồi, giờ em tha hồ xử lý cậu ta”.

Đường Tử Di ngoái lại nhìn rồi đi tới cạnh ông trẻ, sau đó nhấc đôi giày cao gót lên đá ông trẻ kêu oai oái.

Thấy chắt mình bị hành hạ như vậy, Thạch Côn rất đau lòng, nhưng ông ta không dám tiến lên ngăn cả, chỉ biết quay mặt đi.

Đường Tử Di đánh đã tay xong thì mới nguôi giận, sau đó lại bổ nhào vào lòng Ngô Bình.

Ngô Bình ai ủi cô ấy thêm một lúc thì cô ấy mới chịu buông tay rồi hậm hực nói: “Tên này đúng là đáng đánh, để đua xe mà dám cho người chặn đường. Em tranh cãi mấy câu thì cậu ta cho người đánh tài xế của em rồi còn nhốt em lại nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Đúng là đáng đánh thật, lát anh lại dạy cho cậu ta một bài học nữa”.

Ông trẻ nghe tra tấn vẫn chưa kết thúc mà sợ hết hồn, cậu ta đang vô cùng hối hận, tại sao mình lại dây vào cô gái này chứ! Đúng là ngu quá mà!

Ngô Bình nhìn ông trẻ rồi hỏi: “Cậu tên là gì?”

Ông trẻ vội đáp: “Tôi là Thạch Tông Bảo”.

Ngô Bình: “Cậu đã đánh tài xế của chúng tôi bị thương, đó là tội cố ý gây thương tích, ngày mai cậu hãy đi tự thú, sẽ bị phạt tù một năm đấy. Nếu cậu không làm theo lời tôi nói thì tôi sẽ đánh cậu gãy hai chân anh rồi tống vào tù, rõ chưa?”

Thạch Côn định nói gì đó nhưng lại thôi, ông ta biết rõ đưa chắt này của mình quá hống hách, không cho nó một bài học thì sẽ không biết đường hối cả, thôi đành nén đau thường để Ngô Bình răn đe nó vậy.

Thạch Tông Bảo bật khóc: “Đại tông sư, tôi sai rồi, anh bắt tôi làm gì cũng được, nhưng đừng cho tôi ngồi tù được không?”

Ngô Bình lườm cậu ta: “Được thôi, cậu xin cô ấy đi”, nói rồi, Ngô Bình chỉ vào Đường Tử Di.

Thạch Tông Bảo bò tới trước mặt Đường Tử Di rồi ngẩng lên nịnh nọt: “Cô Đường, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cô đánh tôi tiếp đi! Xin cô đừng bắt tôi đi tù”.

Đường Tử Di lạnh mặt quát: “Biến, không tôi cho cậu ngồi tù hai năm dấy”.

Thạch Tông Bảo ngậm miệng ngay, sau đó liếc ánh nhìn đáng thương về phía Thạch Côn, nhưng ông ta vờ như không thấy rồi quay đi.

Thạch Tông Bảo biết hết chỗ bám víu, kiểu này phải ngồi tù thật rồi. Nghĩ tới cuộc sống khổ cực trong tù mà cậu ta muốn bật khóc, cậu ta mới có 17 tuổi thôi mà, chỉ là một đứa trẻ to xác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK