Trần Tử Tu giật thót, anh ta im lặng vài giây rồi hỏi: “Vương gia nghĩ thế nào?”
Đông Vương: “Tối nay đảo chủ Trần phát bệnh, tôi đề nghị thiếu đảo chủ Trần lập tức quay về thừa kế vị trí đảo chủ. Còn Trần Tử Liệt, tạm thời hắn không thể quay về trong thời gian ngắn”.
Trần Tử Tu híp mắt: “Sao Vương gia biết bố tôi sẽ phát bệnh?”
Đông Vương cười nói: “Ba hôm trước có một vị thần y Đông Hải đến chữa bệnh cho đảo chủ Trần”.
Trần Tử Tu thở ra một hơi, nói: “Mặc dù Trần Tử Liệt không phải thiếu đảo chủ, nhưng nó cũng đã đào tạo được một thế lực lớn. Bây giờ dù tôi có về, e là cũng không thể thuận lợi thừa kế vị trí đảo chủ”.
Đông Vương: “Tôi đã suy xét đến điều này rồi”, sau đó ông ta nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức hiểu ý, Đông Vương muốn cậu tham gia vào chuyện này, nếu không cũng sẽ không dẫn cậu tới đây, còn để cậu nghe được nhiều chuyện bí mật như vậy. Cậu lập tức nói: “Vương gia cứ dặn dò”.
Đông Vương rất hài lòng nói: “Ngô Bình, cậu lấy thân phận là bạn đi theo thiếu đảo chủ về đảo Hoan Không, trợ giúp cậu ấy ngồi vào vị trí đảo chủ.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Vương gia, chỉ một mình tôi e là không đủ nhỉ?”
Đông Vương lấy ra ba miếng bùa ngọc màu sắc khác nhau đưa cho cậu, nói: “Nếu là phiền phức vặt vãnh thì cậu có thể dùng bùa ngọc màu trắng, lúc đó sẽ có người xuất hiện làm theo lời cậu. Nếu là chuyện khá nan giải thì cậu có thể dùng bùa ngọc màu xanh, lúc đó sẽ có cao thủ ra mặt hỗ trợ cậu. Nếu là chuyện cực kỳ quan trọng và khẩn cấp, cậu cứ sử dụng bùa ngọc màu đỏ. Nhưng nếu không đến bất đắc dĩ thì vẫn đừng nên động vào bùa ngọc màu đỏ này thì tốt hơn”.
Ngô Bình: “Tôi hiểu rồi”.
Trần Tử Tu nhìn Ngô Bình, vẻ mặt hơi kỳ quái. Mặc dù anh ta không nói nhưng Đông Vương biết anh ta đang nghĩ gì, bèn nói: “Ngô Bình là người có năng lực nhất bên cạnh tôi, cậu ấy rất mạnh, chuyến này chắc chắn có thể giúp chúng ta rất nhiều”.
Trần Tử Tu vẫn còn nghi ngờ, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Bên cạnh tôi có một vị cao thủ, có thể để anh ta và cậu Ngô so mấy chiêu không?”
Ngô Bình nói: “Không cần mấy chiêu đâu, người anh dẫn đến không ai có thể đỡ được một chiêu của tôi”.
Trần Tử Tu cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác, bèn gọi một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đến nói: “Lý Mục Ngư, anh đi so vài chiêu với cậu Ngô”.
Người tên là Lý Mục Ngư này có vóc dáng cao lớn, đầu trọc, tai và mũi đeo vòng vàng, cánh tay hắn khá to, Ngô Bình đứng trước mặt hắn vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Ngô Bình nói: “Tôi đếm đến ba thì sẽ đánh một quyền, anh có thể đỡ được thì xem như tôi thua. Một, hai, ba…”
Cậu không đợi đối phương đồng ý đã bắt đầu đếm. Ngay khi chữ “ba” vừa kết thúc, cậu ra tung ra một quyền đánh vào bụng Lý Mục Ngư, Lý Mục Ngư không kịp phản ứng, trợn to mắt, sau đó cuộn người lại như một con tôm, vài giây sau kêu lên một tiếng kêu đau đớn và kiềm nén.
Trần Tử Tu sững sờ, Lý Mục Ngư là thuộc hạ mạnh nhất bên cạnh anh ta, cũng là người anh ta tin tưởng nhất. Một cao thủ như vậy mà lại không thể đỡ được một chiêu của người này.
Đông Vương cười hỏi: “Thiếu đảo chủ, thế nào?”